Lời nên cảnh cáo đã cảnh cáo rồi, nên nhắn nhũ đã nhắn nhủ rồi, Tô Lương Thiển cũng không nói thêm lời vô ích nào nữa.
Thu Linh ở phía sau Lưu Thiển Uyển, phổ cập chút quy củ, Quế ma ma cũng đi theo răn dạy mấy câu, đến khi trời tối xuống thì đám người mới dần dần tản đi.
Quế ma ma sắp xến người dìu Thu Quỳ rời đi, đi theo Tô Lương Thiển vào trong phòng của nàng, vẻ mặt nôn nóng, mặt mày âm trầm hiện lên vẻ tức giận.
"Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ? Trong công vì sao không phân chia bạc cho viện chúng ta nữa? Những chuyện này tại sao phải để tiểu thư xử lý?"
Quế ma ma liên tiếp hỏi mấy vấn đề, càng nói càng cuống cuồng.
Bà mặc dù những năm này đi theo Tô Lương Thiển ở Vân Châu, nhưng hơn nửa đời bà phần lớn thời gian đều ở kinh thành, trong phủ không quản tiểu thư chưa xuất giá, bỏ mặc để tự sinh tự diệt. Loại chuyện này còn không xảy ra với cả thứ nữ không được yêu thương, Quế ma ma thật sự là lần đầu tiên nghe nói chuyện như thế này.
"Là ai ra quyết định? Lão gia?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play