Nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch kia của nàng ta khiến Tô Lương Thiển không khỏi nghĩ tới những cảnh cuối đời của kiếp trước, nàng ta lệnh cho cung nhân treo xác của Thẩm đại ca lên phơi khô dưới ánh mặt trời, lại còn biến nàng thành người lợn, tàn nhẫn vô tình như thế, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng lập tức được bọc một tầng sương giá: “Hiểu lầm?”
Tô Khuynh Mi nâng mắt lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt Tô Lương Thiển đang nhìn mình, vừa âm u sâu thẳm lại vừa giá lạnh, sắc lạnh như dao, mang theo sự hận thù như chỉ hận không thể bằm thây mình ra làm vạn đoạn, Tô Khuynh Mi chết lặng, không hiểu sao lại sinh ra một chút hoảng loạn, lại cảm thấy khó hiểu nên lúc nhìn lại Tô Lương Thiển lần nữa thì nàng ta lại nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn mềm yếu dễ bị bắt nạt, tới cả dáng vẻ lạnh lùng như băng xa cách vạn dặm vừa từ chối người ta cũng như không hề tồn tại.
“Ta chỉ là một đứa nhà quê vừa mới trở về, ánh mắt sở thích không giống với đại muội muội, muội vẫn nên đi tìm những muội muội khác đi, ta nghĩ các nàng chắc sẽ rất vui đó. Nhưng mà ta cảm thấy đại muội muội vẫn nên coi trọng việc chính đi, suy nghĩ nhiều một chút làm thế nào có thể tận dụng được ưu thế của bản thân để có thể vang danh trong Triêu Xuân yến, dù sao thì cơ hội tốt như thế ta cũng không thể cho muội lần thứ hai được.”
“Nàng ta nghĩ bản thân là ai chứ, thế mà tới con cũng dám giáo huấn.”
Tiêu Yến ra ngoài, vừa hay nghe thấy những lời kia của Tô Lương Thiển, tức giận muốn đuổi theo Tô Lương Thiển mà mắng, “Mi Nhi, ta nhất định sẽ thay con xả cục tức này thật tốt.”
“Những lời này của nàng ta, cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, Mi Nhi, Triêu Xuân yến lần này muội nắm chắc được mấy phần?” Hỏi lời này là Tô Trạch Khải đang gấp rút đuổi theo Tiêu Yến.
Tô Khuynh Mi nhìn theo bóng lưng Tô Lương Thiển rời đi, tay trong tay áo đã nắm thành nắm đấm từ lâu rồi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người giống như ánh đèn treo trên hành lang lắc la lắc lư trước gió, sự âm trầm và độc ác khiến người ta nổi hết cả da gà lên, nàng ta quét mắt nhìn Tô Trạch Khải rồi liếc nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng thì ánh mắt rơi trên người Tiêu Yến, giống như là đang hạ quyết định nào đó, nụ cười thâm sâu khó dò, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân định trị bệnh cho lục di nương như thế nào?”
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Lương Thiển ngồi xe ngựa của Tô phủ, đi về phía Kinh Quốc công phủ.
Tùy tùng bên người nàng là Giáng Hương và Phục Linh, Quế ma ma thì ở lại trong phủ để lưu ý chuyện của lục di nương.
Kiếp trước mặc dù Tô Lương Thiển ngây ngốc ở kinh thành mấy năm, nhưng gần như đều tự nhốt mình ở trong nhà, hoàn toàn không ra ngoài.
Hai bên đường phố của hoàng thành, đều là các cửa hàng cửa hiệu, thời gian này phần lớn đều đã mở cửa rồi, còn có rất nhiều gánh hàng rong đang gào to rao hàng, cái gì cũng có, còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của Tô Lương Thiển.
Giáng Hương với Phục Linh ngồi trong xe ngựa, hai người nhấc rèm xe lên, giơ cổ nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng nói vài câu, tíu ta tíu tít, thỉnh thoảng thấy cái gì mới mẻ thì hô lên rồi cười.
Ánh mặt trời đang đẹp, Tô Lương Thiển rất thích sự náo nhiệt như thế này.
Kinh Quốc công phủ nằm ở phía Bắc của hoàng thành, cách hoàng thành cũng chỉ có một bức tường mà thôi, trừ Kinh Quốc công phủ ra thì trên cùng con phố còn có công gia tập tước thế giao, là vương gia khác họ, trước đây, nơi này trừ những gia tộc cao quý nhất hoàng thành ở đây, thì tới đời hoàng đế này, vào thời điểm trước khi Duệ vương đăng cơ thì cửa chính của hoàng cung vẫn luôn đặt tại chỗ này, chứ không phải dựa gần vào cửa lớn phía Đông của Trường Vinh Hầu phủ, bây giờ, nơi này đã từng là cửa chính của hoàng cung đã tở thành cửa hông phía Bắc.
Nhưng mà, con phố này vẫn nháo nhiệt như cũ.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Tô Lương Thiển thấy khuôn mặt hưng phấn nhìn ra bên ngoài với tâm hồn đã bay ra ngoài phố từ lâu của hai nha đầu thì đột nhiên hỏi.
Phục Linh quay đầu, khuôn mặt mang theo sự vui mừng nhưng lại cố gắng khắc chế lại, còn Giáng Hương thì kinh ngạc, không dám tin mà nói: “Tiểu thư, thật ư?”
Tô Lương Thiển gật đầu, cười đưa ra ý kiến: “Qua con phố này chính là Kinh Quốc công phủ, chúng ta có thể đi bộ được, vừa đi vừa dạo, mua chút đồ.”
Bắc Tề coi trọng việc nam nữ khác biệt, cũng cảm thấy nữ tử không nên xuất đầu lộ diện, nhưng hoàn toàn không hà khắc, nữ tử dạo phố hoàn toàn không khiến người ta chỉ trích, nếu không thì một người yêu thích danh tiếng thể diện như Tô Khuynh Mi cũng sẽ không vì lương danh mà đi phát cháo.
Nàng nhớ ngoại tổ mẫu cực kì thích ăn bánh bao đường với sữa đậu của một cửa tiệm gọi là Thái Ký trên con phố này, mỗi lần ngoại tổ phụ thắng trận trở về thì đều mua một chút khi đi qua đây đem về nhà, nếu như ở trong nhà thì sẽ đưa bà đi ăn.
Mấy người xuống xe ngựa, Giáng Hương với Phục Linh giống như một con chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, nhưng vẫn ở bên cạnh Tô Lương Thiển, cũng vẫn không dám quá suồng sã.
“Các ngươi đi đi, nửa canh giờ sau, chúng ta gặp nhau ở cuối phố nhé.”
Tô Lương Thiển chỉ vào một vị trí, Phục Linh rất chi là do dự, Giáng Hương lắc lắc tay nàng, Phục Linh rốt cuộc cũng không thể ngăn được sự háo hức, nói một tiếng cảm ơn với Tô Lương Thiển rồi cùng Giáng Hương rời đi.
Tô Lương Thiển mua bánh bao đường và sữa đậu cho Thẩm lão phu nhân, cũng mua chút đồ ăn cho cữu mẫu, nàng thấy nhiều đồ ăn, cần có một chiếc hộp đựng đồ ăn, nàng vừa mới xách ra thì nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, những người đang gào thét để bán đồ lúc này đang sợ hãi chạy thục mạng.
Ở cách đó không xa, con ngựa của một chiếc xe ngựa dường như bị cái gì kích thích nên không khống chế được, đang phi cực nhanh về phía nàng.