“Ta nghe nói Tri châu của Vân Châu là bộ hạ cũ của ngoại tổ phụ, hắn có thể tin được không?”

Quế ma ma thấy tò mò làm sao Tô Lương Thiển lại biết được những thứ này, nhưng cũng không hỏi nhiều, cung kính đáp lời: “Đương nhiên là đáng tin, nếu không thì lão phu nhân cũng sẽ không sắp xếp người đến khu vực do hắn quản lý, những năm này cũng may mà có hắn.”

“Đoạn đường từ Vân Châu về kinh thành lần này sợ rằng sẽ không thái bình.”

Quế ma ma vừa giật mình vừa sợ hãi.

“Đây cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, ma ma không cần phải sợ hãi, chỉ là không thể không đề phòng, ta chỉ cầu mong chúng ta có thể bình an về phủ.”

“Ta nghe lời ma ma vừa nói thì những năm này ngươi có liên lạc với vị Tri châu đại nhân này, ta viết một bức thư, ngươi giao cho hắn, còn có một việc khác...”

Tô Lương Thiển nói rồi lấy bút ra, cúi người viết thư, Quế ma ma nhận rồi thổi thổi, xem nội dung một chút rồi cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Sao toàn bộ đều là tên thuốc thế? Phương thuốc này có tác dụng gì vậy? Tiểu thư, người học y thuật lúc nào vậy?”

“Lần trước huynh trưởng tới có đưa cho ta mấy quyển sách thuốc, ta học theo trong đó, ngươi bốc thuốc theo phương thuốc này, mỗi ngày hai thang, mỗi ngày một lần chia ra sắc cho ta và Phục Linh dùng, chuyện này đích thân ngươi làm, đừng để cho nha đầu Giáng Hương kia biết.”

Nếu không phải vì Dạ Phó Minh, nàng bị mất đi vị giác với khứu giác, lại hoàn toàn không hề dè chừng hắn, thì với y thuật của nàng làm sao có thể trúng độc được chứ?

Thuốc cũng có ba phần độc, Quế ma ma muốn khuyên giải Tô Lương Thiển dùng thuốc phải cẩn thận không phải trò đùa, nhưng nhìn thấy sự sắc bén xa lạ khiếp người trong ánh mắt nàng, thì chỉ có thể cung kính tuân lệnh.

Quế ma ma quay người rời đi, bước được mấy bước thì nhớ tới một chuyện khác, không nhịn được quay đầu lại nói: “Tiểu thư, người chớ nghe Đỗ ma ma với Giáng Hương nói linh tinh, những người kia ở trong phủ chẳng có một ai tốt bụng hết, nhất là phu nhân bây giờ, bà ta còn độc hơn cả rắn độc.”

Tô Lương Thiển nhìn thấy Quế ma ma lo lắng tiều tụy như thế thì bị lời nói của bà chọc cười, gật đầu nói: “Ma ma yên tâm đi, ta giỏi nhất là đánh rắn bảy tấc đó.”

Năm ngày sau.

“Tiểu thư, đây là thư hồi âm của Tri châu đại nhân.”

Tô Lương Thiển nhận bức thư từ tay Quế ma ma rồi mở ra, Quế ma ma bước tới nhỏ giọng nói: “La đại nhân nói thế nào?”

“Đã sắp xếp mọi thứ sẵn sàng theo ý của ta rồi.”

Thời gian mấy ngày trôi qua, cổ họng của Tô Lương Thiển tốt hơn nhiều rồi, giọng nói cũng không còn khàn đặc khó nghe nữa rồi.

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi tới bên bàn châm nến, nàng mở chụp đèn ra, vo tờ giấy thành một cục rồi ném vào trong, giấy gặp lửa nhanh chóng bị đốt cháy thành tro.

Quế ma ma theo sát phía sau Tô Lương Thiển, nhìn thấy nàng đốt giấy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khóe môi Tô Lương Thiển khẽ nhếch, mặt mày nghiêm nghị, thần sắc trầm tĩnh trang nghiêm khiến người khác ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Quế ma ma thế mà lại không khỏi nghĩ tới hoàng hậu trước kia, cũng chính là thái hậu Thục Đức bây giờ.

Qua mấy ngày chung sống, bà càng cảm thấy sự thay đổi của Tô Lương Thiển như thay da đổi thịt, nếu không phải bên cạnh Tô Lương Thiển lúc nào cũng có người đi theo, thì bà cũng nghi ngờ có phải tiểu thư nhà mình đã bị đánh tráo rồi không.

“Vậy lúc nào thì tiểu thư lên đường? Liên ma ma với Đỗ ma ma đã giục mấy lần rồi.”

Tô Lương Thiển đưa tay sờ sờ mặt, Quế ma ma nhìn rồi lập tức bị dọa sợ, chỉ vào mặt của Tô Lương Thiển nói: “Tiểu thư, mặt của người...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play