Cả khuôn mặt Tô Lương Thiển bị nổi những nốt đỏ hồng rải rác lưa thưa, nhìn kĩ bên trong từng nốt một đó còn có mủ màu trắng nữa.
Tô Lương Thiển nói: “Là tác dụng của thuốc. Ngươi nói với Đỗ ma ma và Liên ma ma, qua hai ngày nữa thì có thể lên đường được, trả lại khế ước bán thân cho những hạ nhân hầu hạ trước kia, lại cho thêm chút bạc rồi đuổi đi đi, nếu như có người thật sự không muốn rời đi thì giữ lại trông nom nhà cửa cũng được.”
Những hạ nhân này hầu như đều là tới Vân Châu mới tìm, kiếp trước trên đường về kinh thành với nàng, toàn bộ nam nhân đều bị giết hết, mà những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thì bị hủy hoại sự trong sạch, không chịu được nhục mà chết.
Những người này, có lẽ có người là tai mắt của Tiêu Yến, nhưng cũng chưa gây ra tổn hại thật sự nào cho nàng, phần lớn đều là người vô tội, Tô Lương Thiển không muốn khiến họ liên lụy vào chuyện này.
“Vâng, ngày mai lão nô sẽ đuổi toàn bộ bọn họ đi, Giáng Hương thì sao? Mấy ngày nay nàng ta lén lén lút lút, còn lén đi gặp Đỗ ma ma mấy lần, nếu như tiểu thư cũng đã thấy nàng ta không phải người tốt đẹp gì thì chi bằng cũng đuổi luôn đi?”
Tô Lương Thiển rũ mắt xuống, yên lặng trong chốc lát, nàng vén tóc mai ra sau tai, ý cười nhạt gần như không nhìn thấy được, là sự mỉa mai lạnh lùng: “Cho dù ma ma đuổi nàng ta đi thì nàng ta cũng sẽ không rời đi đâu, lại còn đánh rắn động cỏ nữa, mặc kệ cho nàng ta đi cùng đi, mấy ngày này bảo Phục Linh vào phòng ta hầu hạ.” Nếu như cứ đuổi như thế, thì thật sự là quá lợi cho nàng ta rồi, hơn nữa để nàng ta lại thì tương lai có thể sẽ còn có chỗ sử dụng được.
Ngày hôm sau, Quế ma ma duổi những hạ nhân trong phủ theo ý của Tô Lương Thiển, còn có ba bốn người là những người chẳng có nhà để về nên kiên trì muốn ở lại, Quế ma ma cũng không đuổi đi, căn dặn bọn họ một số chuyện rồi cho bọn họ ở lại.
Tô Lương Thiển ở lại thêm hai ngày nữa, sáng sớm ngày thứ ba, đoàn người lên đường.
Đi theo Tô Lương Thiển chỉ có một ma ma và hai nha hoàn thiếp thân, hành lý cũng không nhiều, thêm Liên ma ma và Đỗ ma ma tới từ trước thì cũng chỉ có hai xe ngựa, còn có mấy chục gia đinh hộ vệ của phủ Thị lang theo Đỗ ma ma Liên ma ma cùng tới lúc trước, đội ngũ cũng khá là oai nghiêm.
Xe ngựa không lớn, Tô Lương Thiển với Phục Linh và Giáng Hương ngồi cùng một xe, ba lão ma ma là Đỗ ma ma, Liên ma ma với Quế ma ma thì ngồi chung một chiếc.
Xe ngựa trên đường đi chòng chành, trên xe đều là nữ quyến, đi đi dừng dừng, tốc độ chẳng phải là rất nhanh, tuy là như thế nhưng lão ma ma như Quế ma ma cũng thấy có chút chịu không nổi, trừ ngày đầu tiên ra thì những ngày tiếp theo đều ngủ trên xe ngựa, Tô Lương Thiển không yên tâm nên bảo Giáng Hương đổi xe với bà, để đích thân nàng chăm sóc.
Xe ngựa lên đường ngày thứ tư thì đi tới một nơi có tên gọi là hẻm Lạc Nhạn.
Trên đầu Tô Lương Thiển đội mũ có mạng che mặt, nhấc rèm xe ngựa lên, nhìn về hẻm núi trước mặt, kiếp trước, nàng đã bị cướp đi chính ở nơi này.
Phục Linh ngồi đối diện với Tô Lương Thiển, nhìn thấy nàng đưa mắt nhìn về phía xa xăm, trong đôi mắt toát ra chút phiền muộn, toàn thân vương vấn xót xa và sự bi thương mà Phục Linh không hiểu được, khiến cho người ta lo lắng.
Phục Linh muốn nói gì đó, đang chuẩn bị mở miệng thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, lưng nàng đập mạnh vào khung xe, đau tới chảy cả nước mắt, suýt chút thì nôn ra ngoài, trong lúc nàng ấy còn đang choáng váng thì chợt nghe thấy những tiếng la hét hưng phấn hung hăng và tiếng thét hỗn loạn sợ hãi như nước thủy triều dâng lên.
Phục Linh thấy không ổn bèn nhấc rèm xe lên.…
Một đám nam nhân mặc áo vải, trên tay cầm đao, hộ vệ của phủ đã bị giết hơn phân nữa, những người còn lại với Liên ma ma, Đỗ ma ma và Giáng Hương đang chạy tán loạn tứ phía.
Trên mặt những tên cướp xấu xa là sự hưng phấn điên cuồng như mèo nhìn thấy chuột.
Phục Linh sợ tái mét mặt mày, cả người chết lặng, mắt thấy đám giặc cướp kia đang hùng hổ chạy về phía xe ngựa của mình thì mới cứng ngắc quay người lại, nàng nắm chặt tay Tô Lương Thiển, cả người đều run rẩy, khuôn mặt kiên quyết nói: “Tiểu thư, để em dẫn dụ bọn chúng đi.”
Tô Lương Thiển giữ Phục Linh lại, trên người mang theo sự ấm áp: “Mục tiêu của bọn họ là ta.”
Phục Linh tuyệt vọng khóc thành tiếng: “Thế thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Lương Thiển vén mạng che mặt của mình lên, chỉ vào khuôn mặt của mình với Phục Linh lúc này đã nổi đầy nốt mụn, vỗ vỗ bờ vai đang run rẩy dữ dội của nàng: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Nàng lấy mạng che mặt đã chuẩn bị từ trước ra, đeo vào cho Phục Linh, đứng lên đi ra ngoài xe ngựa, Phục Linh lau nước mắt, gọi Quế ma ma tỉnh dậy rồi đi theo sau.