Nàng ta đang mang một bụng lửa giận sau khi nghe lời nói của Thẩm Mục Nhân, lại càng không nhịn nổi nữa, rầm một tiếng đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, khuôn mặt trầm xuống cãi nhau với Thẩm Mục Nhân: “Muốn cảm ơn thì người tự đi mà cảm ơn, đừng có kéo theo ta, nếu không phải người bảo ta về Thẩm gia, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết, trên người ta tới bây giờ vẫn còn đau đó, tiểu di gì chứ, ta không nhận!”
Thẩm Mục Nhân vừa giận dữ, lại vừa xấu hổ lúng túng, mặt đỏ hết cả lên, nhưng lại không nói ra được lời nào, “Nghi Linh...”
Tô Lương Thiển nhìn Thẩm Mục Nhân sắp rơi nước mắt, thì cũng đặt đũa trong tay xuống, “Vốn dĩ ta cũng không phải cứu nàng, chỉ là tiện tay, cứu một con chó mà thôi!”
Nàng nói một cách chậm rãi từ từ, trên mặt còn chứa nụ cười, nhưng lại khiến Trịnh Nghi Linh càng thêm tức giận hơn, nàng ta đập bàn đứng dậy, chỉ vào Tô Lương Thiển, “Ngươi nói ai là chó?”
Thẩm Mục Nhân tràn đầy áy náy nhìn Tô Lương Thiển, nhưng lại không biết nói gì cả, bước lên phía trước khuyên giải Trịnh Nghi Linh, nhưng lại chọc nàng ta càng không hài lòng mà phản kháng, “Ta làm sao lại có một mẫu thân ngu ngốc như người chứ, chính vì người vô dụng, nên ta thân là đích nữ trưởng phòng, mà còn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, người nói xem, người trở về làm gì, người nhìn người ta xem, còn có ngoại tôn nữ, người đều không sánh bằng, Công gia phủ, nói dễ nghe nhỉ, đúng là trò cười!”
Thẩm Mục Nhân giơ tay tát cho Trịnh Nghi Linh mộ cái, “Câm miệng!”
Cảm xúc của Trịnh Nghi Linh đang kích động, lại bị tát một cái, đối tượng lại là Thẩm Mục Nhân, có chút sửng sốt, cơ thể Thẩm Mục Nhân thẳng đứng, sắc mặt lại càng thêm nghiêm trang quật cường, “Ngươi không coi trọng ta cũng được, là ta vô dụng, nhưng nói Thẩm gia như thế, là không được.”
Trịnh Nghi Linh phản ứng lại, ốm lấy má, lại bắt đầu náo loạn, Triệu Thanh Y bước lên phía trước, muốn ôm lấy Trịnh Nghi Linh để an ủi, thì bị Trịnh Nghi Linh hất tay ra, mắt bà ta đỏ lên, có chút trách mắng mà nhìn Thẩm Mục Nhân, “Có gì thì không nói chuyện được à, đánh nó làm gì, nó chỉ là đứa trẻ mà thôi.”
Đứa trẻ, bà ta nói một cách không hề có sức lực.
Trịnh Nghi Linh chỉ nhỏ hơn Tô Lương Thiển một tuổi, năm nay mười hai, sắp qua năm rồi, chỉ còn thời gian chưa tới nửa tháng nữa thì nàng ta mười ba tuổi rồi, tuổi tác này, có thể gặp mặt nói chuyện hôn sự, đã không còn nhỏ nữa rồi.
Trịnh Nghi Linh vẫn luôn khinh thường Thẩm Mục Nhân, nhưng đây là lần đầu tiên bị Thẩm Mục Nhân đánh, lại nhìn thấy dáng vẻ kích động của nàng, trong long vẫn sợ sệt, nàng ta cũng không dám nói nữa, cứ khóc như thế, hai mắt đỏ ngầy, tràn ngập sự tức giận không cam tâm.
Tô Lương Thiển bình tĩnh nhìn một màn náo loạn này, hơi thở vẫn lạnh như thế, nàng ta đứng lên, “Nếu như trong lòng ngươi đã không tình nguyện như thế, thì từ này về sau đừng tới Kinh Quốc công phủ nữa, biểu tỷ, tỷ cũng không cần miễn cưỡng nàng làm gì, cũng đỡ phải khiến mọi người không vui.”
Giọng nói của Tô Lương Thiển vẫn mềm mại dịu dàng, nhưng thái độ lại cường thế, từng từ từng chữ, đều vang lên sự sát phạt, “Thẩm gia chưa từng làm khó người khác, vốn dĩ, nên đưa ngươi đi ngay lập tức rồi, tổ phụ tổ mẫu với phụ thân ngươi cũng sắp tới rồi, lát nữa ngươi cùng về với bọn họ đi.”
Trịnh Nghi Linh bây giờ mới biết được tin tức mấy người Trịnh lão phu nhân sắp tới, có chút kinh ngạc, “Bọn họ tới đây làm gì?”
Tô Lương Thiển không trả lời nàng ta, mà nhìn về phía Thẩm Mục Nhân với Thẩm Thiệu thị “Đại biểu tỷ, nhị cữu mẫu, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Mục Nhân chần chừ một lát, rồi nhẫn tâm ngồi xuống, Thiệu Thanh Y lại bất động, gọi: “Nghi Linh.”
Thẩm lão phu nhân nói, “Thê tử lão nhị, con qua đây ngồi.”
Thiệu Thanh Y nhìn mẹ chồng một cái, Thẩm Mục Nhân đứng lên, kéo Thiệu Thanh Y ngồi xuống, Trịnh Nghi Linh vẫn sáp vào Tạ Vân Dịch như trước, ý đồ rõ ràng, Quý Vô Tiễn vốn dĩ rất chi là không vui, bây giờ nhìn thấy nàng làm ra vẻ ta đây như thế, cũng chẳng cho thể diện nữa, “Mấy năm trước phụ thân ta có tiện tay ném một miếng thịt cho một con chó sắp chết đói, từ đó tới giờ con chó đó vẫn đi theo phụ thân ta, ra ngoài thì bảo vệ hắn, ở nhà thì giữ cửa, chó thông minh nhất, tâm lang cẩu phế, cái thứ không biết cảm ơn, làm sao có thể sánh ngang với hắn chứ?”
Thế này là nói Trịnh Nghi Linh tới chó cũng không bằng, Trịnh Nghi Linh biết thân phận của hắn, nên không dám phản bác, khuôn mặt tức tới biến dạng.
Tô Lương Thiển lại nói: “Thu lại vị trí của Trịnh tiểu thư.”
Trịnh Nghi Linh chỉ vào Tô Lương Thiển mà to giọng lên án, “Ngươi là cái thá gì, Thẩm gia lúc nào thì tới lượt ngươi làm chủ rồi.”
Thẩm lão phu nhân liếc nhìn Trịnh Nghi Linh một cái, lặp lại lời nói của Tô Lương Thiển, ra lệnh: “Thu vị trí lại, chúng ta tiếp tục ăn cơm.”
Sau khi một đoàn người ăn cơm trưa xong, trừ tứ cữu mẫu của Tô Lương Thiển do cơ thể không tốt đã rời đi, thì những người còn lại, đều tập hợp tại viện của Thẩm lão phu nhân uống trà, đang nói chuyện, thì có hạ nhân tới báo, “Lão phu nhân, phu nhân, tiểu thư, người của Trịnh gia tới rồi.”