Tiếng cười trong phòng lập tức vụt tắt, sắc mặt Thẩm Mục Nhân càng căng thẳng sợ hãi hơn, chột dạ như là một đứa trẻ làm sai chuyện, nắm chặt lấy tay Thẩm Thiệu thị ngồi bên cạnh nàng.
Sự sợ hãi sâu sắc này, có thể thấy ngày tháng trôi qua khó khăn tới mức nào.
Không lâu sau, người của Trịnh gia đã tới rồi, là bá phủ phu nhân của Trịnh gia Dục Viễn Huệ, còn có Trịnh Doanh Siêu phu quân của Thẩm Mục Nhân, con trai Trịnh Minh Thành, trừ thiếp thân nha hoàn của lão phu nhân, còn có năm sau tên sai vặt, một đoàn người cực kì khí thế, nhưng mà Tây Xương bá không tới.
Trịnh Doanh Siêu tướng mạo thật thà chất phát, đây cũng chính là nguyên nhân lúc đầu Thẩm gia kết thân cho nhi nữ nhà mình với bọn họ, lúc này, hắn thành thật đứng bên cạnh Trịnh phu nhân, nhìn Thẩm Mục Nhân một cái, vẻ mặt nghi ngờ, còn mang theo chút chỉ trích.
Trịnh phu nhân cũng nhìn nàng một cái, không thích không hài lòng, Thẩm Mục Nhân co rúm lại rũ đầu xuống.
Trịnh Minh Thành lại đi qua người tổ mẫu với phụ thân, đi tới trước người Thẩm lão phu nhân hành lễ, rồi đi về phía Thẩm Mục Nhân.
Thẩm Mục Nhân nhìn thấy Trịnh Minh Thành, buông lỏng tay Thẩm Thiệu thị ra rồi đứng lên, “Minh Nhi, con sao lại tới?”
Trịnh Minh Thành không trả lời luôn, mà lại đánh giá trên dưới Thẩm Mục Nhân một phen, mang theo chút lo lắng quan tâm: “Nghe hạ nhân nói, ngựa của mẫu thân đột nhiên phát điên, chạy ngang chạy dọc trên phố, con tới xem một chút, xem mẫu thân có bị thương không?”
Thẩm Mục Nhân nuốt nước mặt, khuôn mặt mang theo sự mừng vui thanh thản, lắc lắc đầu.
“Không sao là tốt rồi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm một cái, hành lễ với Thiệu Thanh Y, “Ngoại tổ mẫu.” Sau đó chào hỏi với những phu nhân khác của Thẩm gia.
Chẳng có lời thừa thãi nào, nhưng lễ số chu toàn, nhưng cho dù là quan tâm, thì khuôn mặt hắn cũng lạnh lùng.
“Ngươi thì không sao rồi, nhưng bá phủ bị ngươi hại chết rồi, vốn dĩ tiền bạc công chi tiêu chặt chẽ, đừng nói là đền bù gấp ba lần, một lượng bạc cũng không có, tự ngươi gây họa, thì tự ngươi đi giải quyết đi!” Thế này là muốn Thẩm Mục Nhân tự lấy đồ cưới ra.
Khuôn mặt Trịnh phu nhân trầm xuống, cũng không cần biết là đang ở Kinh Quốc công phủ hay gì, có bao nhiêu người nhà mẹ đẻ của Thẩm Mục Nhân ở đây, mở miệng quở trách như thế, hoàn toàn không chừa cho nàng chút mặt mũi nào.
Giọng nói của bà ta sắc bén, bóng người đứng thẳng, dáng vẻ cực kì kiêu căng ngạo mạn, rơi vào mắt Tô Lương Thiển, chỉ cảm thấy cay nghiệt ngu ngốc mà thôi.
Trịnh phu nhân nói xong, thì cười cười “Xin lỗi” với Thẩm lão phu nhân, “Thẩm lão phu nhân lượng thứ cho, bá phủ với Kinh Quốc công phủ không giống nhau, chuẩn bị hết năm rồi, bá gia chắc chắn không có ở nhà, mà đi thăm hỏi người thân bạn bè, chỗ nào mà chẳng cần tới tiền, ngài nói xem có phải không? Ôi chao, hôm nay cũng thật kì lạ, ngài còn có khách à?”
Trịnh phu nhân giống như vừa mới phát hiện ra mấy người Tạ Vân Dịch, Quý Vô Tiễn, Tật Phong, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn một cái, giọng điệu này, cực kì châm biếm chế giễu.
Tướng mạo đẹp đẽ, khí độ cũng tốt, nhưng lại có quan hệ với Thẩm gia, Trịnh phu nhân đã cảm thấy chắc chắn chẳng có địa vị tiền đồ gì.
Thẩm Mục Nhân cúi thấp đầu, cả người đều run rẩy, Trịnh Doanh Siêu vẫn đi theo phía sau người Trịnh lão phu nhân, đừng nói là đứng về phía Thẩm Mục Nhân, tới mấy câu an ủi cũng chẳng có, đối với nhạc mẫu Thẩm Thiệu thị cũng hoàn toàn vô lễ.
Trịnh Doanh Siêu thành thật chất phác không phải giả, nhưng lại là người con hiếu thuận một cách mù quáng.
Tô Lương Thiển nhìn dáng vẻ yếu ớt vô năng của Thẩm Mục Nhân, giận nàng khiến cho Thẩm lão phu nhân một bó tuổi rồi mà còn phải chịu sự tức giận như vậy, cũng trong lúc này, lại càng hổ thẹn tự trách bản thân.
Hoàn cảnh của ngoại tổ mẫu, so với kiếp trước của nàng mà nói, cũng không tốt hơn là bao, nàng đã làm gì, nàng vì Dạ Phó Minh, từng bước từng bước ép bà.
Thẩm Mục Nhân đưa tới những tủi thân, ủy khuất này, so với những tai họa mà kiếp trước nàng đưa tới cho Thẩm gia, thì có tính là gì chứ?