Kiếp trước, nàng liên lụy tới cả Kinh Quốc công phủ, kiếp này, không những nàng phải bảo vệ họ, mà còn phải khiến họ sống thật tốt, không phải chịu ấm ức, không tiếc trả giá mọi thứ, đây là nàng nợ bọn họ.

Tô Lương Thiển hạ quyết tâm, đứng lên, cười ra tiếng nói: “Đi thăm hỏi bạn bè người thân cần tiền, không cần mặt mũi nữa à?”

Nàng bước tới trước người Trịnh phu nhân, “Đền bù ba lần, là ý của ta, tiền này, bắt buộc phải do các người xuất ra.”

Trịnh phu nhân kiêu căng đã quen rồi, nhìn thấy một nữ oa miệng còn mùi sữa lại làm trái ngược lại mình, còn muốn bà ta xuất bạc ra, thì lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ vào mũi Tô Lương Thiển mà mắng, “Ngươi là ai?”

Thẩm lão phu nhân nắm chặt lấy tay của Tô Lương Thiển, “Đây là biểu muội nhỏ tuổi nhất của Mục Nhân, tiểu di của Minh Nhi.”

Trịnh Minh Thành vốn dĩ đang lui về đứng ở một bên, thì bước tới trước mặt Tô Lương Thiển, chắp tay chào hỏi: “Tiểu di.”

Tô Lương Thiển nhìn thiếu niên trước mặt hoàn toàn không quan tâm tới thái độ chuyên quyền độc đoán của người nhà Trịnh gia này, tính cách này của hắn, không giống Thẩm Mục Nhân, cũng không giống Trịnh Doanh Siêu, ngược lại lại giống với đại ca đã qua đời nhiều năm của nàng.

Không lâu sau nữa, thiếu niên này, sẽ trở thành nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của kinh thành, nhưng hắn lại hủy diệt phủ Tây Xương bá, cũng hủy diệt đi chính mình.

“Ngoan lắm, tiểu di không biết con tới, nên chưa chuẩn bị được lễ vật, lát nữa sẽ đưa cho con.”

Trịnh Minh Thành ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tô Lương Thiển cười với hắn, ánh mắt nheo lại rất đẹp, cong cong như vầng trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền lõm vào, dịu dàng lại chói mắt, rất chi là có sức lan truyền.

Trịnh Minh Thành có chút đình trệ.

“Thì ra là một dã nha đầu luôn được nuôi dạy ở quê, chẳng trách lại không biết quy củ như thế.”

Trịnh phu nhân đưa mắt liếc nhìn Tô Lương Thiển một chút, Trịnh Doanh Siêu lại nhìn về phía Thẩm Mục Nhân, chỉ trích phụ họa theo bà ta: “Không có quy củ như thế, Nhân Nhân, sao nàng không nói nàng ta chứ, chọc giận mẫu thân thì làm thế nào.”

Thẩm Mục Nhân không nói chuyện, hô hấp có chút vội vàng.

Tô Lương Thiển lười phải nhìn Trịnh Doanh Siêu, “Ta hoài nghi, có người rắp tâm mưu hại biểu tỷ của ta, con ngựa ngoan ngoãn của chiếc xe mà nàng ngồi bị người ta động tay động chân vào.”

Lời của Tô Lương Thiển, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, Trịnh phu nhân lại càng thay đổi sắc mặt, chỉ vào Tô Lương Thiển, giọng quở trách lại càng lớn hơn: “Ngươi đừng có mà ăn nói lung tung.”

Tô Lương Thiển nheo mắt lại, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, đưa ra phán đoán của bản thân mình.

Trịnh phu nhân tức giận, nhưng hoàn toàn không chột dạ, chuyện lần này, chắc không phải do bà ta động tay rồi.

“Ngươi bảo người khiêng con ngựa tới viện của ngoại tổ mẫu đi.”

Tô Lương Thiển căn dặn Giáng Hương, lại nói với Trịnh phu nhân: “Có hay không, bà nói chẳng có tác dụng gì cả, ngựa nói mới tính.”

Trịnh Doanh Siêu tức giận quát lên: “Một con ngựa chết, còn có thể nói gì được chứ?”

“Người chết thi thể còn biết nói chuyện, ngựa đương nhiên cũng có thể.” Tô Lương Thiển nói một cách chắc chắn, “Tới lúc đó các người đừng chơi xấu chống chế lấp liếm là được rồi.”

Mọi người đi ra ngoài viện, Tô Lương Thiển nói vào tai Phục Linh mấy câu, Phục Linh rời đi.

Rất nhanh, có mấy người khiêng con ngựa tới Vân Tiêu viện.

Trịnh phu nhân mặc dù hà khắc, khắc nghiệt với Thẩm Mục Nhân, nhưng mà cũng cần thể diện, ngựa là ngựa tốt.

Ngựa đã chết hẳn rồi, nửa hơi thở cũng không có, nhưng cũng vừa mới chết chưa được bao lâu, trên người vẫn còn hơi ấm, cơ thể cũng chưa cứng lại, cả người đầy lông trắng, đa số đã bị nhiễm màu đỏ của máu rồi, khóe mắt còn có vệt nước mắt, có thể nhìn ra được trước khi chết nó đã thống khổ như thế nào.

Tô Lương Thiển cầm lấy con dao mà hạ nhân đã chuẩn bị tốt, “Bây giờ ta sẽ mổ bụng ngựa ra.”

Sắc mặt mọi người kì dị, lại thấy dáng vẻ của Tô Lương Thiển nhẹ nhàng như mây, giống như chỉ giết một con chim mà thôi, thì lại càng thêm sợ hãi.

So với những người của Thẩm gia và Trịnh gia mà nói, Tạ Vân Dịch với Quý Vô Tiễn lại bình tĩnh hơn nhiều, nàng giết người cũng như giết chim, chứ đừng nói tới một con ngựa chết, con ngựa đã chết này, nói ra hình như cũng có liên quan tới nàng.

Tô Lương Thiển cầm dao, quay đầu nhìn Trịnh phu nhân.

Sắc mặt Trịnh phu nhân sợ hãi, nhìn Tô Lương Thiển như nhìn quái vật, Trịnh Doanh Siêu nhìn chằm chằm con dao trên tay nàng, cũng sợ hãi, ý cười trên mặt Tô Lương Thiển càng sâu, “Phu nhân với tỷ phu, đây là không tin ta à?”

Lúc nàng nói chuyện, con dao trong tay, đang như nóng lòng muốn thử mà huơ huơ về gần phía bọn họ.

Trịnh phu nhân bị dọa liên tục lùi lại phía sau, “Ngươi... ngươi cách xa ta ra một chút.”

Tô Lương Thiển cười rạng rỡ thu dao lại, ngại ngùng nói: “Người cũng đừng ngạc nhiên, ta chỉ là một dã nha đầu nhà quê, không hiểu quy củ. Trước đây khi ta còn ở quê, cũng thường thấy đám người đồ tể giết heo, ngựa cũng từng giết rồi, chỉ là... chưa từng thử giết người thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play