Mọi người: “...”
Chỉ là chưa thử giết qua người, lời này không đáng sợ, đáng sợ là, Tô Lương Thiển bộ mặt thương xót, muốn giết một người nào đó để nếm trải mùi vị của việc giết người, loại vẻ mặt nóng lòng muốn thử đó, dọa Trịnh phu nhân trực tiếp hét lên, xoay người chạy ra ngoài vài trượng.
“Phu nhân, sao lại chạy vậy? Ta cũng đâu có giết bà.”
Quý Vô Tiễn thấy Tạ Vân Dịch đang nhìn Tô Lương Thiển thiếu điều cầm đao rượt Trịnh phu nhân chạy, vẻ mặt tự hào vinh dự, có phần cưng chiều say đắm không sao nói rõ được, bĩu môi không nói, cái gì mà chưa giết người, rõ ràng nàng giết người còn nhanh hơn người ta giết gà.
Nhưng nét mặt nàng hồn nhiên ngây thơ, giống như cho dù thật sự giết người, cũng là vì không có người dạy dỗ nàng rằng giết người là chuyện sai trái.
Cho hỏi loại chuyện trợn mắt nói dối tự lừa gạt mình này, nàng làm sao mà luyện được hay vậy? Hắn xém chút hoài nghi nữ quỷ điên cuồng giết người ở trại Tiêu Phong lần trước, là tự mình tưởng tượng ra đó.
“Thông gia, sao mọi người không quản nàng vậy chứ.”
Thiệu Thanh Y ngẩng đầu nhìn trời, làm như không nghe thấy, bà đã chịu đựng Vu Viễn Huệ này quá lâu rồi.
Vì động thái của Tô Lương Thiển, Thẩm lão phu nhân cũng có phần bất ngờ “quở trách” bảo: “Thiển Nhi, không được dọa Trịnh phu nhân.”
Phía sau thấy Vu Viễn Huệ đang trốn cách mấy trượng không dám đi tới, “Nàng mới từ quê trở về, hoang dã quen rồi, không hiểu quy củ, vẫn mong bà thông gia đừng chấp nhặt với nàng.”
Đây đúng là một cái cớ chính đáng.
Vu Viễn Huệ sao lại không nghe ra được sự dung túng của Thẩm lão phu nhân, tức tới mức nghiến răng.
“Con gái gì chứ, một chút dáng vẻ của con gái cũng không có.”
Thẩm lão phu nhân kéo lấy Tô Lương Thiển, giành lấy dao trên tay nàng, đang định bảo người khác ra tay, Tạ Vân Dịch cười nhẹ: “Ta cũng cảm thấy, con gái nên sạch sẽ đừng để dính máu, Tật Phong, ngươi tới đi.”
Tật Phong đang lặng lẽ xem nghe thấy mình bị Tạ Vân Dịch gọi tên, nhanh nhẹn đáp một tiếng, lấy thanh kiếm ở thắt lưng ra, mũi kiếm bàng bạc, khiến Thẩm lão phu nhân nheo mắt lại, không thể không nhìn thêm Tạ Vân Dịch, Tạ Vân Dịch gật đầu mỉm cười với bà, thái độ này của hắn, khiến Thẩm lão phu nhân cũng không khỏi giật mình.
“Cẩn thận lực đạo nhé.”
Tật Phong trịnh trọng gật đầu, ừ một tiếng
Hắn cầm lấy kiếm, giống như chỉ là quẹt nhẹ một cái vậy, toàn bộ bụng ngựa, từ cổ cho đến mông, một kiếm hạ xuống liền bị chia thành hai nửa, máu bắn tung tóe, nhưng thanh kiếm trên tay Tật Phong, không hề dính máu, tỏa sáng như trước.
“Vô Tiễn huynh.”
“Ta thích nhất là động vật.”
Không, hắn cũng không thích, hắn cũng muốn gọn gàng sạch sẽ, nên phụ trách góp vui.
Quý Vô Tiễn xắn tay áo, chỉnh lại quần áo, cầm lấy con dao nhỏ muốn cắt bụng ngựa, nhưng bị thứ gì đó chặn lại, Quý Vô Tiễn đưa tay đến thăm dò, thì bị đâm, hắn tiếp tục lấy ra, là một cây kim dài hơn ngón tay cái của người lớn.
Hắn đặt cây kim vừa lấy ra cùng với các đạo cụ lên tấm vải trắng, sau đó tiếp tục mổ bụng ngựa, động tác của hắn, chuẩn xác lại gọn gàng, khi lấy mọi thứ ra, cái túi dạ dày nhỏ đó vẫn đang lúc nhúc chảy máu, mọi người có mặt ở đây, sắc mặt đều không tốt, Trịnh phu nhân và Trịnh Doanh Siêu nho nhã yếu ớt không làm được việc gì, trực tiếp quay người nôn khan.
Tô Lương Thiển bảo người lau sạch vết máu trên cây kim, Quý Vô Tiễn thì ngửi ngửi dạ dày của con ngựa, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, mùi vị khó ngửi khiến hắn cau mày.
Tô Lương Thiển tiến lên phía trước, cách một khoảng ngửi ngửi, sau đó cau mày, sắc mặt cũng đồng thời trầm xuống.