Dựa theo dặn dò của Tô Lương Thiển, hạ nhân lau sạch máu trên cây kim, đưa mọi thứ qua cho nàng, Tô Lương Thiển nhìn thấy rõ ràng dấu vết đứt gãy của kim châm, cầm lấy, luồn giữa các ngón tay, tầm mắt đặt trên con ngựa đã chết nằm trên mặt đất.
Cây kim nằm gần túi dạ dày con ngựa, lúc trước Tạ Vân Dịch ra tay, vết thương cũng ở vị trí này, lúc đó con ngựa chảy rất nhiều máu, lại thêm lỗ kim nhỏ, một nửa bị cắt đứt còn lại cũng không có, lúc Tô Lương Thiển kiểm tra cũng không phát hiện ra.
Tô Lương Thiển đưa đồ qua cho Trịnh Minh Thành luôn quan tâm đến tình hình, “Ngươi nhìn kỹ xem.”
Trong không khí, thoang thoảng mùi máu tanh tưởi nồng nặc, Thẩm Mục Nhân cả người vẫn còn đờ đẫn, cắn đôi môi tái nhợt, vẫn còn run rẩy.
“Tôn nữ, đây là...”
Thiệu Thanh Y dường như đã biết được gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm, đi lên trước hỏi Tô Lương Thiển.
“Đợi mẹ chồng và phu quân của biểu tỷ đến đây rồi hãy nói.”
Những người khác cũng không hỏi, có tức giận, lại có một loại thê lương không nói ra được, đặc biệt là Thẩm Kỳ Thiện, vẻ mặt ngẩn ngơ, dường như đã mất hết hi vọng.
“Ngoại tổ mẫu.”
Thẩm lão phu nhân có chút phân tâm, nghe thấy giọng Tô Lương Thiển thì quay sang nhìn nàng, Tô Lương Thiển cười cười, nắm chặt tay bà, thật chặt, ánh mắt Thẩm lão phu nhân nhìn nàng đầy yêu thương, nhưng lại càng đau lòng lo lắng.
Qua một lúc, mẹ con Vu Viễn Huệ và Trịnh Doanh Siêu mới quay về, vẻ mặt hai người đều không dễ nhìn.
Có lẽ biết rằng Tô Lương Thiển không dễ đối phó, Trịnh phu nhân tìm hai quả hồng mềm là mẹ con Thiệu Thanh Y và Thẩm Mục Nhân, “Hai người có ý gì đây? Cố tình làm chúng ta buồn nôn có đúng không?”
Thẩm Mục Nhân ngẩng đầu, nhìn Trịnh phu nhân và Trịnh Doanh Siêu với đôi mắt đỏ hoe, hai người lúc đầu còn sợ hãi, nhưng rất nhanh, vẻ mặt lại trở về như trước, Vu Viễn Huệ một tay chống nạnh, tay khác chỉ vào Thẩm Mục Nhân, khí thế mạnh mẽ, “Hôm nay, nếu ngươi không thể cho ta một lời giải thích thỏa đáng, sau này đừng quay về phủ Tây Xương Bá nữa, với gia thế, tướng mạo, tính cách, tài hoa của Siêu nhi, tùy ý tìm một người cũng tốt hơn ngươi.”
Thẩm Mục Nhân vừa mới nóng nảy, nghe thấy câu không thể quay về phủ Tây Xương Bá đã dịu đi.
Tô Lương Thiển dùng mắt ra hiệu cho Quý Vô Tiễn, Quý Vô Tiễn mở miệng nói: “Trong dạ dày con ngựa có Thiên Ngưu Thảo Hoàng Địa Cẩm còn sót lại, từ mùi có thể thấy, số lượng không ít, nếu như là người uống phải, khó bảo đảm ba ngày ba đêm, hưng phấn không ngủ được.”
Trịnh phu nhân cũng nói theo: “Ngươi là ai chứ, ở đây không có chỗ cho đại phu ngươi nói chuyện!”
Tô Lương Thiển nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của người Trịnh gia, mỉm cười, nhẹ nhàng giới thiệu: “Quên giới thiệu với mọi người, đây là con trai của Quý lão công gia, Quý tiểu công gia, vừa về nhà không lâu.”
Quý Vô Tiễn phối hợp theo lời của Tô Lương Thiển, cầm lấy quạt xếp ở lưng, bày ra tư thế mười phần tiêu sái cợt nhả, Trịnh Doanh Siêu mấy năm nay bị Trịnh phu nhân tẩy não triệt để, cho rằng Thẩm gia sẽ không có bất kỳ bạn bè quyền quý nào, không hề tin lời Tô Lương Thiển, “Ngươi nói hắn là tiểu công gia thì là tiểu công gia à, ta còn là....”
Trịnh Doanh Siêu lời còn chưa nói xong, đã bị Trịnh phu nhân gấp gáp kéo lấy tay.
Gần đây mẹ của Quý Vô Tiễn, việc tìm các kiểu đối tượng cho con trai vừa mới trở về, đều truyền đi khắp nơi rồi, phu nhân các nhà cố gắng ra sức, muốn bắt lấy mối hôn sự này, Vu Viễn Huệ cũng nghe nói rồi.
Vu Viễn Huệ cũng đã gặp mặt Quý phu nhân mấy lần, Quý Vô Tiễn giống mẹ, lúc trước bà ta không để ý, lần này nghe Tô Lương Thiển giới thiệu, cẩn thận nhìn kĩ, trong lòng đã cảm thấy hối hận.
Bà ta lại nhìn Tạ Vân Dịch đứng bên cạnh Quý Vô Tiễn, chỉ cảm thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, khí chất bất phàm, thì hối hận tới xanh ruột.
“Ta biết là phu nhân và tỷ phu sẽ không tin, cho nên ta đã báo quan rồi, người của nha môn, rất nhanh sẽ đến thôi.”