"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tiêu Ý Trân há mồm, Tiêu Bằng Vọng lạnh lùng liếc một cái, giọng nói kiên cường mạnh mẽ không cho ai làm trái.
Tiêu Ý Trân ngày thường không sợ Tiêu Bằng Vọng, lúc này lại rất rụt rè, như thật sự nhìn thấy Tiêu Trấn Hải, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiêu Bằng Vọng chọn một người theo ý của Quý phu nhân, người của Quý phu nhân theo sát hắn đến viện của Tiêu Ý Trân. Tiêu Ý Trân gấp gáp đến độ vừa khóc vừa dậm chân, trông mong nhìn về phía Tiêu phu nhân. Tiêu phu nhân cũng nhẫn tâm, mặc kệ ý muốn của Tiêu Ý Trân, để nàng ta đến phòng nghỉ ngơi trong viện của mình. Sau đó đem chìa khóa khố phủ cho Tiêu Bằng Vọng, để hắn ta mang theo Tiêu Yến còn có hạ nhân của Tiêu phủ, đem đồ nào bên trong đồ cưới của Thẩm Thanh ra.
Mấy năm nay Tiêu Yến đưa đồ đến Tiêu gia đúng là không ít. Từ giờ sửu bắt đầu, liên tục có các rương từ viện khác được nâng vào, mãi cho đến gần như hừng đông mới dừng lại. Viện của Tiêu phu nhân, hầu như bị xếp đầy.
Tiêu Ý Trân nằm ở trên giường trong viện của Tiêu phu nhân. Bởi vì lo lắng cho tình huống trong viện của mình mà cả đêm không ngủ. Tiêu phu nhân của nặng hơn người, nhìn từng từng cái rương mà đau lòng đến nỗi cả đêm không chợp mắt.
Đối với Tô Khuynh Mi và Tiêu Yến cũng đặt mình vào đó mà nói, cũng một đêm không ngủ như thế. Quý phu nhân cùng Thẩm phu nhân lại đã có quen thức mấy đêm, giữa đêm có chợp mắt một lúc, nên tinh thần dồi dào hơn những người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT