Tiêu Bằng Vọng cũng hiểu hành động của Quý phu nhân có chút tàn nhẫn. Làm huynh trưởng, thấy dáng vẻ này của Tiêu Ý Trân hắn ta cũng đau lòng, lại càng đừng nói còn có Tiêu phu nhân. Nhưng hắn ta cũng đồng thời rõ ràng rằng người không nên đắc tội thì tuyệt đối không thể để người đó ghi thù, đó là chuyện ngáng chân ngấm ngầm, hung ác nham hiểm nhất, cũng đáng sợ nhất.
Tiêu Bằng Vọng nhìn Tiêu Ý Trân mắng chửi, hiển nhiên không có chút hình tượng. Hắn ta thật sự hy vọng miệng Tiêu Ý Trân bị chặn lại, hắn ta cho rằng Quý phu nhân cố ý không chặn miệng của Tiêu Ý Trân lại.
Qua một lúc lâu sau, Tiêu Ý Trân cũng không mắng chửi người nữa, cúi đầu xuống khóc ngay tại đó, uất ức đau lòng, giống như trời đất sụp đổ, cảm xúc đã có phần tan vỡ. Tiêu Bằng Vọng lúc này mới tiến lên thay nàng ta cầu tình Quý phu nhân.
Quý phu nhân cũng thấy chuyện ổn thì thu tay, dừng lại sự trừng phạ như đùa bỡn với Tiêu Ý Trân, sai người đóng rương lại nâng đi.
Tiêu Ý Trân vốn dĩ đang cúi đầu khóc, đầu óc choáng váng khiến nàng ta đắm chìm trong thế giới bi thương ngược dòng thành sông nên không nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu phu nhân, nhưng tiếng rương đóng lại thì nàng ta lại nghe thấy.
Tiêu Ý Trân ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt còn chứa nước mắt, làm cho tầm nhìn của nàng ta mơ hồ. Nhưng nàng ta vẫn nhìn thấy được rương chứa đồ trang sức mà nàng ta yêu quý bị vài người nâng lên rồi khiêng đi ra ngoài.
Trong nháy mắt kia, cảm xúc của Tiêu Ý Trân đang gần như sụp đổ liền hoàn toàn sụp đổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play