Trừ những cái này ra, Tiêu Ý Trân còn bị thọt chân, mặc dù Tiêu Bằng Vọng cảm thấy, chuyện này là chuyện không đáng nhắc tới nhất trong tất cả tật của Tiêu Ý Trân, nhưng thân là mẫu thân, ai lại nguyện ý để cho nhi tử của mình lấy một người tàn tật chứ? Hơn nữa, thân là nam nhân, ai cũng muốn thể diện tốt, ai lại sẵn lòng tìm một người tàn tật xấu xí, tính tình thì xấu, thanh danh lại hỏng bét chứ?
Chỉ là liên quan tới chân của nàng, Tiêu Bằng Vọng sẽ không nhắc tới trước mặt Tiêu phu nhân.
"Nó gả cao là không thể nào rồi, nhưng cho dù gả thấp, nếu không tài không đức không có ngoại hình không có đầu óc lại còn không coi ai ra gì, thì ở nhà chồng cũng sẽ phải chịu thiệt thòi, mẫu thân còn có thể làm chủ thành nó ư? Mẫu thân nói con chìa khuỷu tay ra bên ngoài, hôm nay nếu không phải con trở về, thật sự gây ra chuyện gì rồi, thì phụ nhân cũng sẽ vì thế mà bị liên lụy!"
"Vạn sự đều không được rời xa chữ lý, nếu nó vẫn như thế này, cho dù tương lai gả cho thường dân bách tính, mẫu thân lại chu cấp tiền bạc, ăn nói khép nép ở nhà chồng thì nó cũng không thể nào sống tốt được!"
Tiêu Bằng Vọng nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân, giọng nói cực kì nặng nề, khuôn mặt nghiêm túc.
"Con đừng có bắn tiếng đe dọa như thế, tình hình không nghiêm trọng như con nói thế đâu."
Sắc mặt Tiêu phu nhân tái nhợt, ánh mắt né tránh, dáng vẻ đó, rõ ràng là đã bị lời nói của Tiêu Bằng Vọng làm cho sợ hãi mấy phần rồi, nhưng trên miệng thì vẫn không muốn chấp nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play