Lúc Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi về tới Tô phủ, màn đêm đã khuya lắm rồi, trừ hộ vệ tuần ra thì hạ nhân của các viện cũng đã đi ngủ rồi, cả Tô phủ to như thế đều im ắng, yên tĩnh ngột ngạt có chút đáng sợ.
"Mi Nhi, thời gian không còn sớm nữa, tối qua con cũng không ngủ, chắc chắn là mệt rồi, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi, đợi huynh trưởng của con trở về, mẫu thân sẽ bảo người đưa bạc tới cho con, nên ăn, nên tiêu, mua sắm thêm trang sức mới, cứ giống như trước đây, đừng thiệt thòi chính mình."
"Giống như trước đây? Có thể giống như trước đây được sao?"
Tô Khuynh Mi thật sự muốn hỏi Tiêu Yến, vì sao lại là đợi sau khi Tô Trạch Khải trở về mới đưa bạc tới cho nàng ta, mà không phải là bây giờ? Có phải cho dù Tô Trạch Khải không có chí tiến thủ đến đâu, rác rưởi đến đâu, thì trong lòng Tiêu Yến, hắn ta vẫn luôn quan trọng nhất không?
Tô Khuynh Mi rất muốn chất vấn Tiêu Yến, lời kia đã tới bên miệng, nhưng nàng ta vẫn cố gắng nhịn lắm mới có thể không hỏi ra miệng.
Tiêu Yến sững sờ, trên mặt lộ ra sự hổ thẹn áy náy: "Mi Nhi."
Bà ta mím môi, "Là mẫu thân vô dụng, xin lỗi con, trong phạm vi năng lực của mình, mẫu thân sẽ cho con những thứ tốt nhất, con ráng nhịn một chút, đợi cữu cữu con trở về, mọi thứ sẽ lại tốt lên thôi. Được rồi, con về nghỉ ngơi đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play