Tiêu Yến lo lắng chuyện của Tô Trạch Khải, trong lòng rất sốt ruột, đồng thời cũng lo lắng Tô Lương Thiển sẽ chơi xấu, nói lời không giữ lời, cảm xúc tâm trạng lẫn lộn, lo lắng tới mức không thể nhắm mắt được.
Trong đêm cực kì yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng ngáy của Phương ma ma. Tiêu Yến nghe thấy lại càng thêm phiền lòng, nhưng không hề gọi bà ta dậy, điểm này, tới bản thân bà ta cũng thấy kinh ngạc vô cùng.
Tiêu Yến ngồi bên cửa sổ, nhìn màu đen sâu thẳm bên ngoài, đêm đen thế này, không biết lúc nào mới bị ánh mặt trời xua tan.
Một mình ngồi như thế này, không khỏi nghĩ ngợi lung tung, bà ta nghĩ tới Tô Trạch Khải, nghĩ tới Tô Khuynh Mi, nghĩ tới Tô Khắc Minh, chỉ cảm thấy xót thương, lại cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, bà ta một lòng trông mong trời nhanh sáng một chút để được gặp Tô Lương Thiển, lần đầu tiên thấy đêm dài như thế.
Ngày hôm sau, Tô Lương Thiển thức dậy như thường, người trực đêm hôm qua vẫn là Thu Linh như cũ.
Sau khi Tô Lương Thiển đi ngủ, Thu Linh không cho người khác vào quấy rầy nàng, gần đây số lần Tô Lương Thiển gặp ác mộng đã giảm đi rồi, Thu Linh trong đêm ngủ cũng khá tốt, cơ bản thì nàng vẫn luôn canh chừng.
Nàng thích trông Tô Lương Thiển, trừ khi Tô Lương Thiển ngủ cực kì kém khiến nàng cũng ngủ không ngon, sau đó Tô Lương Thiển lại yêu cầu đổi người ba lần, nàng mới trở về phòng của mình để ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play