Tô Khuynh Mi càng giải thích, thì trong lòng Tiêu Yến lại càng buồn, trả lời: “Tốt nhất, mẫu thân đã đưa cho con rồi, còn có những thứ này.”
Tiêu Yến nói rồi đưa một xấp ngân phiếu cho Tô Khuynh Mi, “Trong này có ngân phiếu hai vạn lượng, còn có một gian cửa hàng, vị trí của cửa hàng cực kì tốt, một năm có thể thu vào nghìn lượng bạc, còn có một miếng đất với một thôn trang, phụ thân con bên kia, ông ta có đối xử tệ với ai, chắc hẳn cũng không ăn bớt của con đâu, đợi cữu cữu con quay về, chắc hẳn huynh ấy cũng sẽ tặng đồ cho con, cuộc sống của con, cho dù không thể so với lúc trước, nhưng cũng sẽ không khó khăn.”
Tô Khuynh Mi đặt cái hộp nhỏ đựng trang sức xuống, nhận lấy, nhìn một vòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia, lại không sáng chói như lúc trước nữa.
Nàng ta cảm thấy một nửa của Tiêu Yến, tuyệt đối sẽ không chỉ có chút như này.
Tô Khuynh Mi đoán cũng không sai, lúc đầu Tiêu Yến định cho Tô Khuynh Mi một nửa, thậm chí là nhiều hơn, nhưng bà ta nghĩ tới, những năm này Tô Khuynh Mi quen thói tiêu tiền như nước, cũng sẽ không chăm lo cho những thứ này, nếu như đưa hết cho nàng ta, nàng ta tiêu hết rồi, tương lai thành hôn cái gì cũng không có, thì quá mất mặt rồi, bà ta quyết định vẫn chỉ nên đưa cho Tô Khuynh Mi một phần nhỏ thôi, còn lại thì để bà ta bảo quản, đợi tới lúc nàng ta cần thì lại đưa tiếp.
Tô Khuynh Mi dĩ nhiên là không biết được suy nghĩ này của Tiêu Yến, chỉ cảm thấy Tiêu Yến muốn giữ những thứ kia lại cho Tô Trạch Khải.
“Mi Nhi, mẫu thân có thể giúp, có thể cho con, đều đưa cho con rồi, mẫu thân chỉ có năng lực như thế, sau này, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play