Giọng Tô Trạch Khải khô khốc dữ dội, mắt đỏ bừng, còn có hơi nước, khiến sự chật vật của hắn ta, càng thêm mấy phần làm cho người khác thấy vẻ yếu ớt phải thương tiếc đau lòng.
Vừa rồi Phương ma ma mới chỉ thử hỏi hắn ta có muốn rời khỏi kinh thành, rời khỏi Tô phủ không, chứ cái khác còn chưa kịp nói, Tô Trạch Khải đã vô cùng tức giận. Phương ma ma sợ hắn ta quá kích động, không dám nhiều lời nữa, đương nhiên bà ta cũng không cái cơ hội đó, bởi vì rất nhanh đã bị Tô Trạch Khải ném đồ vật đuổi ra ngoài.
Tuy rằng lúc trước Phương ma ma cũng không dặn dò gì, nhưng Tô lão phu nhân nghe những lời này của Tô Trạch Khải, nhiều ít đã đoán được chút manh mối, mềm lòng, “Nói bậy bạ gì đó? Tổ mẫu làm sao lại không cần con? Con cũng không phải không biết, tổ mẫu thương ngươi nhất, phụ thân con như thế này, tổ mẫu đi đâu cũng sẽ theo con! Con cũng đừng trách mẫu thân con, nàng không phải không đến thăm con, nàng cũng bị thương rất nặng, ngày hôm qua đã phải chống đỡ đến thăm con, chúng ta sợ con lo lắng nên không nói cho con biết.”
Tô Trạch Khải cứ thế nhìn Tô lão phu nhân, không tiếp lời, cũng không biết là có tin không, thật lâu sau hỏi: “Mẫu thân sao lại bị thương? Là phụ thân đánh sao?”
Trừ Tô Khắc Minh, Tô Trạch Khải không nghĩ ra điều gì khác.
Tô Trạch Khải đoán rất đúng, nhưng trả lời như vậy, Tô lão phu nhân thật sự nói không nên lời được, mãi lâu sau, mới gian nan gật đầu.
“Phụ thân con cũng có chỗ khó xử của phụ thân, Khải Nhi tổ mẫu muốn mang con cùng nhau rời đi, thế nào? Rời khỏi Tô phủ, rời khỏi kinh thành, rời khỏi chốn thị phi này, đến một nơi không ai biết chuyện của con, bắt đầu một lần nữa, con vẫn có thể giống như trước kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT