Cái hộp không lớn, Tô Trạch Khải đặt lên chăn, sau đó mở ra. Đập vào mắt là một xấp ngân phiếu, được đè bằng hai ngọc bội dùng để nam tử đeo bên hông. Thoáng nhìn Tô Trạch Khải cũng có thể thấy là món đồ tốt có giá trị lớn.
“Những thứ này có thể giúp con sống tốt ở Thanh Châu.”
Tiêu Yến thấy Tô Trạch Khải nhìn mình, cười, gương mặt vẫn còn vết bầm tím hiện lên sự áy náy với Tô Trạch Khải.
Tô Trạch Khải lấy ngân phiếu ra, Tiêu Yến tưởng hắn ta đang đếm số lượng, nói: “Tất cả là hai vạn lượng. Ở Thanh Châu, nếu con tiêu xài tiết kiệm một chút thì cũng đủ dùng cả đời. Khải Nhi, tình cảnh của mẫu thân hiện tại con cũng biết rồi, đánh bạc không phải thứ tốt đẹp, nó là cái hố không đáy. Nghe lời mẫu thân, đến đó nhất định không được đánh bạc nữa, không được đụng vào, biết không?”
Tô Trạch Khải nghe thấy Tiêu Yến nói ra con số, cũng không đếm nữa, nhìn Tiêu Yến, gật đầu: “Con sẽ không đánh nữa đâu.”
Thật ra, khi hắn ta chưa bị đánh gãy chân, lúc trở về nhà lần cuối cùng, hắn ta nhờ Tiêu Yến trả nợ cờ bạc là đã muốn bỏ rồi, nhưng vì việc Tô Lương Thiển muốn đòi đồ cưới về, Tô Khắc Minh lại động thủ với Tiêu Yến, còn muốn đánh hắn ta nên tâm trạng hắn ta trở nên rất tồi tệ. Lúc lại quay lại sòng bạc, thì không kiềm chế được, đánh vào rồi là không thể dừng lại được nữa.
Hắn ta trách Tô Lương Thiển, oán hận nàng, vì hắn ta cho rằng Tô Lương Thiển có liên quan với chuyện đã xảy ra với hắn ta. Nếu không phải nàng muốn lấy lại đồ cưới đúng lúc đó thì hắn ta sẽ không tiếp tục đánh bạc lại. Hơn nữa, nếu Tiêu Yến vẫn còn đồ cưới của Thẩm Thanh, chắc chắn có thể giúp hắn ta trả nợ cờ bạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT