Diệp An Dương nghe giọng Trưởng công chúa tựa như muốn vứt bỏ nàng ta, nàng ta bất an, khóc càng thương tâm hơn. Sau một lúc lâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà ngưng khóc, hai mắt nhìn Trưởng công chúa tỏa sáng, nói: “Mẫu thân, cữu cữu thương con nhất, ông ấy quá lắm mắng con vài câu, nhất định sẽ không phạt nặng!”
Mặt Diệp An Dương từ tối chuyển thành sáng, thậm chí còn có thần sắc đắc chí. Trưởng công chúa nghe vậy, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi, thần sắc và thanh âm đều hoàn toàn bén nhọn, “Con thì biết cái gì!”
Bà ta và Thái hậu quan hệ có tệ thế nào thì cũng là mẹ con, có tình cảm mẹ con. Nhưng nói đến quan hệ của bà ta và Khánh đế, vinh sủng Trưởng công chúa của bà, lại không phải tình cảm tỷ đệ. Khánh đế càng không phải người sẽ nói chuyện tình cảm. Chút tình cảm giữa bà ta với Khánh đế, mấy năm nay đã sớm bị Diệp An Dương phá gần hư.
Trưởng công chúa nhìn Diệp An Dương, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, gương mặt kia dường như chồng chéo với một khuôn mặt khác.
“Mẫu thân, trên người con đau quá, chỗ nào cũng đau. Con muốn đứng lên, ta cũng muốn ngủ nữa.”
Diệp An Dương lớn đến vậy, trước nay lại chưa từng chịu khổ thế này, quỳ thôi cũng không vững.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT