“Biểu tỷ ghét nàng ta?”
Nếu như không phải ghét nàng ta, cũng sẽ không lợi dụng nàng ta như vậy.
Tô Lương Thiển vẫn không quay đầu, Thu Linh nhỏ giọng thì thầm: “Nàng ta ngoại trừ dựa vào thân phận ăn hiếp người khác, chuyện khác đều bất tài vô dụng, ai mà thích?”
Tô Lương Thiển dừng lại, nhìn vẻ mặt thương hại của Dạ Tư Tĩnh, hỏi hắn: “Đệ không ghét nàng ta?”
Dạ Tư Tĩnh hơi suy nghĩ, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu: “Nàng ta chỉ trích ta và mẫu thân, còn đả thương Xuân di, ta tất nhiên là ghét, nhưng vừa nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, lại cảm thấy nàng ta hơi đáng thương.”
Tô Lương Thiển sờ đầu Dạ Tư Tĩnh: “Đệ khoan hồng độ lượng, có lòng đồng cảm, không mang hận, điều này rất tốt, nhưng không phải ai cũng đáng để đệ nhẹ dạ đồng cảm, nhất là đối với người sau khi phạm sai lầm không biết hối cải. Nhưng sự tình lần này, nàng ta đã bị trừng phạt, vậy thì không nhắc chuyện cũ. Từ nay về sau, nếu nàng ta không còn đến gây chuyện với đệ, thì đệ nước sông không phạm nước giếng, đừng cố tình nhắm vào, nhưng nàng ta thấy dệ dễ bị ức hiếp, trở mặt, còn nói những lời nhắm vào đệ, đệ cũng không cần khách khí, càng không được dùng sự đồng cảm sai chỗ.”
Dạ Tư Tĩnh nhìn Tô Lương Thiển, tiếp tục hỏi: “Tỷ không thích nàng ta ư?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT