Trên triều đình, đồng liêu trêu ghẹo cười nhạo, Tô Khắc Minh cảm thấy bản thân bị xa lánh đè ép.
Trong phủ, Tô Khắc Minh xem như là tay trắng dựng nghiệp, không hề giống những quan viên gốc rễ vững chắc, gia sản kếch xù khác trong cung, sản nghiệp của ông ta không nhiều.
Lúc trước, vì có đồ cưới của Thẩm Thanh chống đỡ, cũng cảm thấy những món đồ kia là của mình, cho tới nay, ông ta chưa từng nghĩ những món đồ kia sẽ bị người lấy về, hơn nữa sự béo bở của hộ bộ cũng không ít, Tô Khắc Minh và những người khác trong Tô phủ tạo thành thói quen tiêu tiền như nước, cũng không nghĩ đến việc dành dụm chút tài sản.
Đều nói từ thanh đạm đến sang trọng thì dễ, từ xa xỉ đến tiết kiệm mới khó, cho dù Tô lão phu nhân đưa Tô Trạch Khải quay về Thanh Châu, ông ta cũng không quản sống chết của Tiêu Yến thì vẫn khắp nơi đều thiếu ngân lượng, trong lòng ông ta đã vài lần đánh chủ ý lên mấy di nương.
Mỗi lần gặp khó khăn quẫn bách như thế này, Tô Khắc Minh đều thầm chửi Tô Lương Thiển mấy lần, bây giờ, thấy đồ trên mấy xe ngựa to kia, ánh mắt cũng phát sáng.
Nếu những món đồ này là của ông ta, cho dù chỉ là một nửa, đều có thể giải quyết vấn đề lửa xém lông mày của ông ta.
Nghĩ đến những việc này, Tô Khắc Minh càng tức giận, Tô Lương Thiển là nữ hài tử ở nhà, cần nhiều đồ như vậy để làm gì, hời hết cho người ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT