Chương 3: Hệ thống Lão tổ tông 3
"Ký chủ, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu còn không mau tìm biện pháp bảo mệnh, e rằng sớm muộn gì cũng phải đi gặp Diêm Vương thôi."
"Hiện tại ta chính là lựa chọn duy nhất của ngài. Bỏ qua mất cơ hội này cũng sẽ không còn lần nào khác nữa đâu…"
Thấy Hệ thống Lão tổ tông ra sức khuyên nhủ như vậy, Thiên Tuế khẽ nhíu mày.
Biết đâu còn có thể dùng cái Hệ thống Lão tổ tông này để đối phó với Hệ thống Đoàn sủng kia.
Kể từ lúc nàng từ chối Hệ thống Đoàn sủng, nó đã không còn lên tiếng gì nữa.
Mãi đến vừa rồi, Thiên Tuế quét qua thức hải của mình, nàng mới phát hiện Hệ thống Đoàn sủng không biết đã biến mất từ lúc nào.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta kéo dài tính mạng?"
"Hệ thống ta không có gì là không thể, ký chủ cứ yên tâm!"
Thiên Tuế nghe vậy lơ đễnh bĩu môi.
Ngay cả việc chủ động trói buộc với nàng còn không làm được, vậy mà nó còn dám mạnh miệng nói "không gì là không thể", không sợ gió lớn vọt đầu lưỡi à.
"Mắt thấy là thật, tai nghe là giả. Ngươi định chứng minh như thế nào? Lão phụ nhân như ta đã lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa từng gặp ai thực sự 'không gì là không thể'."
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người sắp chết, bản Hệ thống cần gì phải lừa ngươi?"
Nghe thấy nàng chất vấn, Hệ thống Lão tổ tông tức giận giơ chân giống như thể bị xúc phạm nặng nề.
Thiên Tuế vừa nghe xong, sắc mặt trầm xuống, toàn thân toát ra hàn khí lạnh lẽo.
Nói ai sắp chết cơ?
Rủa ta xuống mồ luôn à?
Hệ thống Lão tổ tông run lên một cái, cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng nó vẫn không cam lòng nói một câu.
"Thế gian rộng lớn, ngươi chỉ là một nữ nhân sống trong thâm trạch, có nhiều thứ chưa từng thấy qua. Kỳ vật trên đời này đâu có thiếu?"
Nghe câu này, sắc mặt Thiên Tuế mới tốt lên một chút.
Lời này xác thực là vậy. Vốn dĩ nàng cũng là một sự tồn tại thần kỳ.
"Kể cả thế thì cũng không phải lý do để ta tin tưởng ngươi."
Hệ thống Lão tổ tông bó tay rồi.
Vốn dĩ nó thấy sắc mặt Thiên Tuế đỡ hơn một chút, còn tưởng rằng nàng đã tin lời nó nói.
Ai ngờ kết quả…
Hệ thống hừ lạnh:
"Vậy ngươi còn muốn thế nào?"
"Nhìn thái độ của ngươi, có vẻ rất ghét nữ nhân vừa rồi. Vậy ta giúp ngươi đuổi nàng ta ra ngoài, thế nào?"
Đuổi ra ngoài?
Như vậy chẳng phải còn quá nhẹ nhàng với đối phương sao?
Thiên Tuế nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm cự tuyệt:
"Không cần, làm vậy khác gì để nàng ta có cơ hội đi hại hài tử nhà người khác?"
"Vậy ngươi còn muốn thế nào?"
Hệ thống Lão tổ tông tỏ vẻ không vui. Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rốt cuộc là muốn náo loạn đến mức nào nữa?
Nhưng chỉ khắc sau hệ thống đã nghe thấy Thiên Tuế nói:
"Làm cho tất cả nam đinh kể cả còn đang đi học trong phủ đều bị bệnh nặng, nằm liệt giường một tháng đi."
Đã phải lên lớp học, vậy ít nhất cũng mười tuổi trở lên.
Từ trước đến nay, bọn họ đều bị ảnh hưởng bởi Tang Vãn và Hệ thống Đoàn sủng của nàng ta.
Nếu đã như vậy, cứ để bọn chúng nằm liệt giường không phải được rồi sao.
Để xem còn ai có tâm tư mà bảo vệ Tang Vãn nữa.
Ban đầu, lão tổ tông hệ thống còn chưa hiểu rõ ý của Thiên Tuế. Chờ đầu óc nó nghĩ được ra thì lập tức chết lặng.
Không hành hạ con nhà người ta, lại quay sang giày vò bọn trẻ trong phủ của mình?
Bọn trẻ trong nhà ngươi có biết không!
Không nghe thấy hệ thống trả lời, Thiên Tuế không khỏi nghi hoặc.
"Yêu cầu cũng đâu này đâu phải khó."
"Chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ tin ngươi thật sự không gì là không thể."
Hệ thống lão tổ tông khô khốc đáp: "Chờ đấy."
Thiên Tuế rất hài lòng, nếu nó đã nói vậy thì nàng cứ chờ là được rồi.
Vừa hoàn hồn lại, Thiên Tuế đã thấy Liễu ma ma cung kính đứng một bên, ánh mắt nàng lập tức trầm xuống vài phần.
Trước đó, khi nàng vừa nhập vào thân xác này, những lời mà Liễu ma ma nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bà ta nói: "Vãn tiểu thư các nàng..."
"Vãn" là chỉ Tang Vãn!
Có ký ức của nguyên chủ, Thiên Tuế tất nhiên biết rõ trong mấy đứa nhỏ nhà mình không ai mang chữ "Vãn" trong tên, dù là đồng âm cũng không có.
Liễu ma ma thiên vị Tang Vãn đến mức này, không biết là vì trung thành với nguyên chủ nên "yêu ai yêu cả đường đi" hay còn có lý do nào khác.
Nghĩ vậy, Thiên Tuế đột nhiên mở miệng:
"Mang sổ sách tư khố của ta đến đây để ta xem một chút."
Liễu ma ma chợt sững người, ngay sau đó lại mặt mày hớn hở, vô cùng ân cần đáp:
"Lão nô lập tức đi ngay."
Thiên Tuế rũ mắt xuống, bộ dạng này của Liễu ma ma, nàng quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Không hiểu sao nàng lại có cảm giác như bà ta đang nghĩ:
Nàng muốn xem xét tư khố có bao nhiêu bạc, rồi sẽ trích ra một phần đưa cho Tang Vãn dùng.
Thiên Tuế cử động thân thể đã có tuổi, từng chút từng chút đối chiếu sổ sách với hiện vật trong tư khố.
Việc này kéo dài suốt hai canh giờ, còn chưa kiểm tra xong đã vừa vặn đến giờ dùng bữa tối.
Lúc Thiên Tuế chuẩn bị dùng bữa, đột nhiên giọng nói của Hệ thống Lão tổ tông vang lên trong đầu:
"Xong rồi, ngươi phải nhớ giữ lời hứa với ta đấy."
Thiên Tuế nghe xong, ánh mắt khẽ động.
Ngay sau đó, một nha hoàn vội vã chạy vào, sắc mặt hốt hoảng.
"Lão phu nhân! Vương gia, Thế tử, Nhị gia, Tam gia... tất cả đều hôn mê rồi!"
Nha hoàn liên tục đọc ra từng cái tên trong phủ, cuối cùng tổng kết:
Tất cả đều đã hôn mê!
Thiên Tuế nghe xong, thần sắc trên mặt dần biến mất, như thể vô cùng kinh ngạc, sau đó bắt đầu diễn xuất:
"Chuyện này... sao đang yên đang lành lại thành ra như vậy?"
Trong khi sự thật là trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ.
Aiya có hệ thống đúng là thuận tiện.
Mới chỉ nửa ngày trôi qua, cả phủ đã nằm la liệt hết rồi.
Tiện hơn việc nàng phải nghĩ đủ cách đối phó từng người một, như thế này nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Thiên Tuế dò hỏi hệ thống trong đầu:
"Là ngươi làm sao?"
Hệ thống Lão tổ tông đắc ý nói:
"Đương nhiên rồi, ngoài ta ra còn ai có bản lĩnh này?"
"Ký chủ tin ta đi, bây giờ đồng ý khoá lại được chưa?"
Thiên Tuế vẫn lắc đầu:
"Cứ từ từ, ta phải xem có thật không đã."
Hệ thống Lão tổ tông: “…” Ngươi đúng là lắm chuyện!
Thiên Tuế vừa ứng phó hệ thống xong, Liễu ma ma đã đi tới bên cạnh:
“Lão phu nhân.”
Thiên Tuế vươn tay ra, than thở.
"Đưa sổ sách tư khố giao hết cho Chu ma ma, chúng ta đi xem tình hình thế nào."
"Từng người từng người tại sao đột nhiên lại ngã bệnh hết như vậy? Thật đúng là tạo nghiệp mà!"
Hệ thống Lão tổ tông nghe xong, trợn trắng mắt.
Nàng không biết mấy người đó vì sao hôn mê mới có quỷ!
Còn không phải do nàng sai sử à!
Sợ là nàng muốn đến để cười nhạo người ta thì có!
Tĩnh Vương phủ, chủ viện.
Triệu Tu Học, gia chủ hiện tại của Tĩnh Vương phủ.
Tiền thị, chính thất của Triệu Tu Học, Tĩnh Vương phi - đương gia chủ mẫu Tĩnh Vương phủ.
Tiền thị chau mày, lo lắng nhìn Triệu Tu Học đang nằm trên giường, không ngừng thở dài.
Nói thật, khi Triệu Tu Học hạ triều trở về phủ, ông ta vẫn còn khỏe mạnh, dáng người thẳng tắp, đi lại mạnh mẽ, hoàn toàn không giống bộ dáng sẽ bệnh tật.
Nhưng vừa về đến phủ chỉ trong khoảng thời gian một chén trà, người đột nhiên ngất xỉu.
Đại phu đến khám, vừa thấy đã đưa ra kết luận:
Bệnh nặng!
Cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng!
Nhưng cụ thể mắc bệnh gì, thì đại phu hoàn toàn không nhìn ra được!
Đại phu bên này không khám ra kết quả rõ ràng, bên kia liên tiếp có người đến đây nói tất cả người bệnh nặng đều là đại lão gia trong phủ.
Người thì chỉ đơn giản là ngất xỉu, trông giống như bị trúng tà vậy.
"Vương phi, lão phu nhân tới."
Tĩnh Vương phi nghe xong vội vàng đứng dậy.
Vừa vào trong viện, Thiên Tuế đã thấy Tiền thị vội vã ra nghênh đón.
"Mẫu thân!"
Thiên Tuế phất phất tay:
"Đứng lên đi, đại phu nói thế nào?"
Tiền thị hơi cúi đầu:
"Con dâu đã cho người đến Thái Y viện mời thái y."
Ý này là nói, đại phu trong phủ hoàn toàn bó tay.