Không còn cách nào khác, mẹ Thường lại đổ bệnh. Sau vài ngày chờ đợi trong vô vọng, cuối cùng đành cùng ba Thường trở về quê.
Thương Diễn tự mình lái xe đưa hai bác trở về. Thường Ninh rất ngại, không biết nên cảm ơn thế nào, lại càng không dám mời anh đến nhà ăn cơm nữa.
“Tiểu Ninh, không mời học trưởng lên nhà ngồi chút sao?” — Thương Diễn cười nói khi xe dừng trước cửa khu trọ cũ kỹ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn Thường Ninh.
Dù đã quàng khăn và đeo khẩu trang, tóc Thường Ninh vẫn rối bù, mắt kính bản to che đi nửa khuôn mặt, chỉ hở chút da thịt. Vậy mà ánh nhìn của Thương Diễn vẫn khiến tim cậu đập loạn, như thể toàn bộ lớp ngụy trang đều bị ánh mắt kia nhìn xuyên thấu.
Đầu óc Thường Ninh trống rỗng — Không được để anh ấy lên nhà!
“…Trời cũng muộn rồi, giám đốc, anh về sớm nghỉ ngơi đi ạ…” — cậu nhỏ giọng đáp.
Thương Diễn hơi nheo mắt lại, thở dài đầy ấm ức: “Ai chà, thật đáng tiếc… Tôi chạy đi chạy lại bao nhiêu lần, ngay cả một tách trà nóng cũng không có. Mai là thứ Bảy, thứ Hai ở công ty pha cho tôi ly cà phê nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play