Lục Tùy cũng không phải lần đầu một mình vào núi, trước khi thành thân với Hạ Thanh Đào, chính hắn đã từng vào rất nhiều lần.
Chỉ là cảm giác bây giờ khác hẳn khi xưa. Trước kia, chuyện giặt đồ, nấu cơm cũng chẳng thấy có gì to tát, nhưng giờ mỗi tối về nhà nghĩ đến việc phải tự mình nhóm bếp nấu cơm, lại thấy hơi không quen. Sáng sớm dậy nấu bữa sáng, chỉ có món dưa muối ăn với cơm nguội là tạm được, nhưng đến tối thì món ăn mình nấu lại nhạt nhẽo đến mức khó nuốt. Có khi đi săn được con thỏ, trong lòng mừng rỡ, lại bất giác nghĩ: Giá mà Thanh Đào ở đây thì tốt rồi, nói cho em nghe, em nhất định sẽ rất vui.
Đặc biệt là buổi tối, lúc chỉ có một mình nằm ngủ, lại càng không quen. Bên cạnh không còn tiếng thở quen thuộc, cũng không còn hơi ấm mềm mại thân thuộc. Những lúc ấy lại càng nhớ Hạ Thanh Đào, nhớ đến mức chỉ muốn ngay lập tức được gặp y, được ôm y vào lòng, được ngửi mùi thơm nhè nhẹ của nước rửa tay trên người y.
Không biết Thanh Đào ở nhà, có nhớ đến mình không nhỉ?
Hắn đi gấp gáp dọc đường, ngang qua cây táo từng cùng Hạ Thanh Đào hái quả, phát hiện vẫn còn nhiều quả, có quả đã chín đỏ au.
Nếu hái mang về, chắc chắn Thanh Đào sẽ thích.
Nghĩ vậy, hắn dừng bước, buộc chặt con thỏ vác theo ném sang một bên, cởi áo khoác rồi trèo lên cây hái táo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT