Lục Tùy vào núi, cuộc sống của Hạ Thanh Đào dường như cũng không có thay đổi gì lớn.
Vẫn là mỗi sáng dậy sớm nấu cơm, nấu trà, giặt giũ, dắt trâu đi chăn. Giữa trưa thì nấu cơm trưa, đun trà, buổi chiều nếu rảnh rỗi thì làm chút việc may vá. Trời sắp trở lạnh rồi, phải bắt đầu lo sửa sang áo thu, áo ấm mùa đông cùng giày đi mùa lạnh.
Chỉ là, rõ ràng ngày thường cũng đều là làm những việc như vậy, nhưng khi Lục Tùy không ở nhà, y lại cứ cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Lúc nhặt rau, lúc khâu vá, y luôn bất giác nghĩ: Lục Tùy trong núi giờ đang làm gì? Huynh ấy săn được gì chưa? Buổi sáng, trưa và tối ăn uống ra sao?
Đêm đầu tiên không có Lục Tùy, Hạ Thanh Đào cũng không thấy gì lạ. Nhưng đến đêm thứ hai, y bắt đầu cảm thấy không quen, trong phòng hình như yên tĩnh quá mức, có chút cô quạnh.
Rõ ràng ngày thường, Lục Tùy ở nhà cũng không phải là người hay nói nhiều.
Y lại nhớ đến câu mẹ thường hay nói: “Phu thê tuổi trẻ, già rồi thành bạn.” Với y, Lục Tùy chính là “bạn” ấy—không cần làm gì, chỉ cần ở bên nhau là được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT