Lục Tùy trở về bên nhà mình xong mới ăn cơm trưa.

“Bên kia không giữ ngươi lại dùng bữa?” Nương hắn mỉm cười hỏi.

“Có gọi, nhưng ta nói trong nhà còn việc.” Lục Tùy rửa sạch tay, bưng thức ăn từ phòng bếp ra.

Một bên, Lục Diêm hào hứng hỏi: “Nghe nói ca phu rất khéo làm điểm tâm nấu nướng, ca có phải vậy không?”

“Ừm.” Lục Tùy ngồi xuống, đưa đũa cho nương mình.

“Oa, vậy sau này ta phải sang ăn ké mới được!” Lục Diêm cười hớn hở nói.

Nương Lục Tùy hỏi tiếp: “Hôm nay mua trang sức gì?”

Lục Tùy liền thuật lại sơ lược chuyện bán trang sức.

Nương hắn không nói gì chuyện đắt rẻ, chỉ bảo: “Cũng phải thôi, vốn dĩ nhà ta định đưa hai mươi lượng, người ta lại còn nhường năm lượng để ta đặt mua sắm sửa, thế là người ta có lòng. Nhưng ta không thể vì vậy mà sinh tâm kiêu căng.”

Nói rồi quay sang Lục Diêm đang ăn cơm một bên, dặn rằng:

“Chỗ bạc này đều do ca ngươi tự mình kiếm được. Ngươi sau này nếu có tiền đồ, đưa bao nhiêu sính lễ ta cũng không cản. Nhưng nếu ngươi không nên thân, cưới vợ còn muốn dựa vào trong nhà, thì đừng oán ta thiên vị, không thể cho tức phụ ngươi được hai mươi lượng đâu.”

Lục Diêm nghe xong, không giận, trái lại còn tròn mắt nói:

“Nương, ta hiểu rồi, ta đâu phải hạng người như thế!”

Cha bệnh, trong nhà thiếu nợ đều là do ca hắn đi săn mà trả. Gần một năm nay hắn mới ra đồng làm việc, nhà cửa đều nhờ ca chống đỡ. Hắn là người nhỏ tuổi, há lại là kẻ vong ân bội nghĩa.

“Biết vậy là tốt rồi.” Nương Lục Tùy lại hỏi hôm nay còn mua những gì.

Lục Tùy giấu chuyện mua thuốc trị cảm, chỉ kể chuyện Hạ Thanh Đào bán khăn với dược liệu. Nương hắn nghe xong, xuýt xoa khen:

“Quả là người có bản lĩnh, thông minh như vậy, lại là ca nhi, thật đáng tiếc.”

Nếu là hán tử, đọc sách thi cử, chẳng phải tiền đồ rộng mở ư? Khổ nỗi thế đạo này không cho ca nhi học hành.

Nghĩ một chốc, lại nói:

“Nhà ta cưới được y, quả là tổ tiên phù hộ. Về sau A Tùy phải đối xử tốt với người ta, A Diêm cũng chớ chọc ca phu ngươi tức giận, đừng cả ngày ham cái nọ cái kia khiến ca phu ngươi không vui!”

Hai huynh đệ một người “Ừm”, một người “Ờ”, trong lòng đều cảm thấy Hạ Thanh Đào còn chưa vào cửa đã như thể thay chỗ bọn họ, thành bảo bối số một của nương rồi.

Ngày thành thân càng lúc càng gần.

Cha mẹ Hạ Thanh Đào nhân ngày nhàn rỗi, đi khắp nhà thân thích, bằng hữu báo hỉ, mời người tới dự tiệc. Họ cũng đã chọn ngày, hẹn đầu bếp, định sẵn mâm cỗ. Lại phải đi mượn bàn ghế, bát đũa, nồi niêu quanh xóm, còn phải mua thêm gà vịt rau xanh, bởi nhà nuôi không đủ dùng.

Hạ Thanh Đào thì bận rộn may chăn. Vì vụ đông đã gieo, nương cùng tẩu cũng không quá bận, nương bèn may áo bông và giày mới cho y mặc ngày cưới.

Hôm ấy là ngày hai mươi ba tháng mười một, Xuân Miêu cùng Thu Nhạn cũng đến, mọi người quây quanh bếp đất vừa khâu vá vừa chuyện trò rôm rả.

“Giá đỗ có gì khó, tới lúc đó để ta phát cho!” Nhắc đến đậu giá xanh tươi, Xuân Miêu cười sảng khoái, cam đoan: “Cứ giao cho ta, tự mình làm vừa tiết kiệm vừa sạch sẽ!”

“Vậy thì tốt quá.” Nương Hạ Thanh Đào cảm kích nói, “Lúc ấy ta đưa đậu xanh sang cho ngươi. Đào Tử nhà ta tuy lanh lợi, nhưng trồng trọt trồng rau mấy chuyện này, đúng là không có kinh nghiệm.”

Xuân Miêu nhìn Hạ Thanh Đào đang nhanh tay thêu chăn, cười nói:

“Việc ấy làm nhiều rồi sẽ quen, chứ như Thanh Đào khéo tay thế này, lại chẳng phải ai cũng học được.”

Hạnh Hoa đứng một bên nghe, không biết nghĩ gì, bỗng cười bật tiếng.

Xuân Miêu hỏi: “Hạnh Hoa, ngươi cười gì đó?”

Hạnh Hoa đưa mắt nhìn Hạ Thanh Đào, nói: “Thím không biết đâu, Đào Tử mê nấu ăn lắm, nương vừa định xong đầu bếp, y ở nhà thở dài thườn thượt, bảo làm tân phu lang mà chẳng có cơ hội ra nhìn đầu bếp nấu nướng gì cả!” Nói rồi chính mình bật cười khanh khách.

Mọi người đều bật cười. Hạ Thanh Đào cũng cười nói:

“Không phải vậy đâu, trước kia muốn học còn phải lén lút, giờ đã là chủ nhà, vốn dĩ có thể danh chính ngôn thuận mà học hỏi, tiếc thay...”

Trần Hà Hương nghe vậy, không nhịn được mà trách yêu:

“Vậy thì ngươi đừng làm tân phu lang nữa, đến lúc ấy cùng đi xem đầu bếp nấu nướng đi!”

“Ấy, không được đâu.” Xuân Miêu cười đáp, “Đến lúc đó Lục Tùy tới mà không thấy người, chẳng phải hỏng chuyện à?”

Mọi người cười vang một trận.

Xuân Miêu lại nói: “Phải rồi, nhắc đến chuyện cưới hỏi, ta nghe nói Lý tú tài cũng sắp thành thân.”

Mọi người sửng sốt. Hạnh Hoa hỏi:

“Thật sao? Sau cùng lại ưng ý ai vậy?”

“Thật đó, mồng sáu tháng chạp cơ, còn sớm hơn Đào Tử nữa!” Xuân Miêu vừa đóng đế giày vừa nói, “Nhà mẹ đẻ ta có bà bác họ gì đó thân thích với nhà tú tài, bà ấy nói với ta, rằng cưới một tiểu thư nhà phú hộ, của hồi môn nhiều lắm. Hừ, lòng ta nghĩ, của hồi môn người ta nhiều hay ít cũng là của người ta, chẳng lẽ nhà tú tài còn định dựa vào đó mà sống qua ngày?”

“Kia thì chưa biết chừng đâu.” Hạnh Hoa cười nhạt nói, “Nhà hắn chỉ có một đứa con là tú tài, tay không thể xách, vai không thể vác, suốt ngày ôm sách vở, mà cha hắn thì sớm đã qua đời. Nếu không trông mong gì của hồi môn người ta, há chẳng phải chịu đói hay sao?”

Hạ Thanh Đào nghĩ thầm, trước kia mình nằm mơ dự tính sẽ gả vào nhà tú tài, giờ nghĩ lại đúng là khổ không nói nên lời. Hiện tại bản thân không gả qua đó nữa, không biết vị tiểu thư phú hộ kia sau khi gả qua sẽ ra sao?

Nhưng mặc kệ nàng ta sống thế nào, cũng không còn liên quan gì đến mình nữa.

“Dù sao thì, lần trước Thanh Đào Nhi không để ý đến nhà bọn họ, mẹ hắn liền nói khắp nơi rằng Thanh Đào Nhi nhà chúng ta ăn nói bậy bạ. Chỉ riêng điểm đó thôi, đã thấy nhà họ không phải hạng người tử tế, chẳng phải hạng người trong sạch gì cho cam!” Xuân Miêu tức giận mắng.

Trần Hà Hương nghe xong cũng không nhịn được mà nổi giận, tiếp lời:

“Phải đấy! May là hai nhà không cùng một thôn, chứ nếu bây giờ gả được tiểu thư nhà giàu, không biết sẽ đến trước mặt chúng ta mà khoe khoang thế nào nữa!”

“Chẳng qua là nàng chưa dám tới thôi.” Hạnh Hoa buông kim chỉ, nói, “Nếu nàng dám tới, ta cũng vừa hay muốn mắng một trận! Lớn tuổi thế kia rồi, miệng mồm chẳng biết tích đức, cẩn thận sau này gặp báo ứng!”

Xuân Miêu ngồi một bên cười đến không chịu nổi. Nàng tuy là thím của huynh đệ Hạ Thanh Khê – Hạ Thanh Đào, nhưng thật ra cũng không lớn tuổi hơn Hạnh Hoa là bao, tính tình lại hợp nhau, liền hùa theo:

“Lúc ấy nhớ gọi ta một tiếng, để ta mắng cho nàng một trận máu chó đầy đầu luôn!”

Mọi người còn đang cười cười nói nói, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trần Hà Hương ngồi gần cửa, liền vội vàng ra mở.

Thì ra là Lục Tùy.

“Thím.” Lục Tùy mặc một chiếc áo vải bố màu đen mộc mạc, trong tay xách theo một con cá cùng một cái rổ nhỏ, “Ta bắt được mấy con cá, mang một con tới đây.”

“Ai da, trời lạnh thế này, ngươi còn cố bắt cá mang sang, cực cho ngươi quá. Cá lớn như vậy, thật là quý nha!” Mùa đông cá khó bắt, bán cũng đắt hơn bình thường, thế mà Lục Tùy còn tự mình đi bắt mang đến. Trần Hà Hương vội vàng nhận lấy, xoay người vào nhà bếp múc nước nuôi cá. “Thanh Đào Nhi cùng tẩu thím đang thêu chăn bên trong, ta gọi nó. Thanh Đào Nhi ——”

“Dạ!”

“A Tùy tới!”

“Ra ngay.”

Hạ Thanh Đào vừa nghe là Lục Tùy đến, hai mắt sáng rực, cũng chẳng buồn để ý ánh mắt trêu chọc của tẩu và các thím, vội buông kim chỉ, chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, quả nhiên thấy Lục Tùy đang đứng giữa sân, cao lớn vững chãi như tấm ván cửa, chỉ là áo mặc quá mỏng, không biết có lạnh không.

“Sao huynh lại tới đây? Mặc mỗi chiếc áo này, không lạnh sao?”

Thấy cậu , sắc mặt Lục Tùy lạnh lùng liền nở nụ cười:

“Không lạnh. Ta mang cá tới.”

Nghĩ gì đó, hắn lại đưa cái rổ nhỏ trong tay cho Hạ Thanh Đào:

“Còn có ít bánh quả hồng, nương ta phơi đấy, em nếm thử xem.”

Lâu không gặp, Hạ Thanh Đào tất nhiên nhớ hắn. Nay hắn lại đích thân mang đồ ăn tới, lòng đầy vui sướng, đến khóe môi cũng không giấu nổi ý cười, nói:

“Thay ta cảm ơn thím nhé.”

Trần Hà Hương đang dưỡng cá trong bồn gỗ bên cạnh, liền nói với Lục Tùy:

“A Tùy, ngươi có đói không? Thím làm cho ngươi ít điểm tâm nhé.”

“Không cần đâu thím.” Lục Tùy lắc đầu, “Trong nhà còn việc, ta về đây.”

“Chờ chút đã!” Hạ Thanh Đào gọi giật hắn lại, xoay người chạy vào nhà: “Huynh đợi ta một chút!”

Trần Hà Hương đứng một bên, cười không nhịn được: “Nó trộm thêu cho ngươi một đôi giày, vẫn giấu kỹ, sợ chúng ta biết rồi cười nó.”

Lục Tùy ngẩn người.

Quả nhiên ngay sau đó thấy Hạ Thanh Đào chạy ra, trong tay ôm thứ gì đó được bọc bằng giấy dầu.

Trần Hà Hương không vạch trần, chỉ cười nói: “Thanh Đào Nhi, ngươi đưa cho A Tùy đi, ta vào vo gạo.”

Nói rồi vào nhà.

Hạ Thanh Đào cứ như kẻ trộm, len lén nhìn xung quanh rồi mới đem đồ trong ngực đưa cho Lục Tùy:

“Rảnh rỗi nên ta làm cho huynh đôi giày, huynh mang về thử xem có vừa chân không.”

Lục Tùy mở giấy dầu ra, thấy là một đôi giày bông màu xanh đen, mới tinh, nhồi bông căng đầy. Hắn liền tháo ra một chiếc, nâng chân lên so thử – vừa như in.

Hắn ngước mắt nhìn Hạ Thanh Đào, đôi mắt đen sáng lấp lánh:

“Em sao biết ta mang cỡ bao nhiêu?”

Hạ Thanh Đào dĩ nhiên biết giày vừa chân, nhưng vì ngại nên mới bảo hắn về nhà thử. Giờ thấy hắn thử ngay tại chỗ, mặt đỏ bừng, rũ mắt xuống nói nhỏ:

“Hôm đó huynh cùng ca ta ngồi thuyền, chân huynh đặt cạnh chân ca, ta liền so thử một chút.”

Lục Tùy không nói gì, chỉ thấy ánh mắt càng sâu, càng nóng.

Hạ Thanh Đào thấy hắn không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình chăm chú, vừa nóng vừa thẳng thắn, liền đỏ mặt thêm, lúng túng nói:

“Huynh… huynh mau về đi thôi, kẻo lát nữa có người thấy…”

Câu này nói ra có chút kỳ quặc, như thể hai người đang làm chuyện gì mờ ám. Nhưng Lục Tùy chẳng để tâm, chỉ “ừ” một tiếng, nói:

“Cảm ơn, chắc em vì làm đôi giày này mà hao tổn không ít công sức, cũng phí không ít đôi mắt rồi.”

“Biết rồi.”

Hạ Thanh Đào đứng nhìn hắn rời đi, mãi đến khi bóng dáng hắn khuất khỏi lối nhỏ trước cổng nhà, mới thu lại ánh mắt, trong lòng ngập tràn niềm vui, nhưng đồng thời lại có chút trống vắng.

---

“Về rồi à?” Nương Lục Tùy đang ngồi trong nhà chính, sàng hạt cải dầu. Thấy hắn ôm vật gì trong ngực trở về, liền cười hỏi: “Cái gì đó? Người ta cho ngươi sao?”

“Thanh Đào làm cho ta một đôi giày.” Lục Tùy nói, đem giày đưa cho nương.

“Ôi chao, giày này làm thật khéo!” Mẹ Lục Tùy nhìn thấy cũng mừng rỡ, “Đế giày nạp kỹ, bông nhồi cũng đầy, Thanh Đào đúng là tốt với ngươi thật đấy.”

Dù không phải người thạo làm giày cũng biết đôi giày này tốt đến cỡ nào. Lục Tùy lại biết Hạ Thanh Đào lén làm – chắc là thức đêm may vá, nghĩ vậy càng thêm quý trọng.

Trước nay hắn rất tùy tiện chuyện giày dép, đi săn trong núi cũng toàn là giày rách, tự khâu sơ rồi mang. Nhưng giờ, ngoài nương ra, lại có người nhớ đến hắn, vì hắn mà làm giày. Mà người đó, chính là Hạ Thanh Đào.

Nghĩ đến đây, lòng hắn liền nóng hừng hực.

Chỉ cảm thấy, về sau dù có đối xử tốt với Hạ Thanh Đào thế nào đi nữa, cũng chẳng bao giờ là đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play