Vừa mới ngồi xuống, thím Xuân Miêu đã cười cười đầy ẩn ý, quay sang hỏi:
“Thế nào? Vị tú tài kia có phải là tuấn tú nho nhã chăng?”
Trong đầu Hạ Thanh Đào hiện lên gương mặt gầy gò thanh tú kia, song trong lòng lại chẳng dậy nổi gợn sóng. Y ngẫm một lát, rồi khẽ lắc đầu.
Thím Xuân Miêu thấy thế thì cũng hiểu, giọng nói mang theo chút an ủi:
“Không sao cả, con còn nhỏ, xem nhiều một chút cũng chẳng sao.”
Buổi trưa về nhà ăn cơm, nương y dường như sợ y xấu hổ nên không nhắc đến chuyện ấy. Ngược lại, ca ca y vừa ăn vừa hỏi:
“Đào nhi, chuyện này là sao vậy?”
Y giả vờ không hiểu: “Chuyện gì là sao cơ?”
“Thì là… đệ có ưng ý vị tú tài kia không?”
Hạnh Hoa dùng đũa chọc nhẹ huynh trưởng: “Huynh cũng thật là, không sợ làm Thanh Đào ngượng à?”
Nương y liếc mắt nhìn Hạ Thanh Đào mấy lần, thấy vẻ mặt hài tử nhà mình không hề biểu lộ điều gì, trong lòng cũng hiểu tám chín phần là không thuận ý, bèn nói:
“Thôi được rồi, Thanh Khê, ăn xong thì ra đồng làm việc đi, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng.”
Lúc này Hạ Thanh Khê mới “Dạ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cơm trưa xong, Hạ Thanh Đào rửa bát trong bếp, nương y bước vào, vừa múc nước từ lu vừa hạ giọng hỏi:
“Không thích vị tú tài kia sao?”
Tay y hơi khựng lại trong chốc lát, rồi đáp:
“Vâng… Gầy quá, không gánh nổi, cũng chẳng vác nổi.”
Nương y bật cười “phụt” một tiếng: “Người ta là tú tài, đương nhiên là...” Vừa nói vừa nhận ra mình cười lớn quá, liền hạ giọng, “Nương nghe biểu thím con nói, người ta học hành rất giỏi, thi đỗ cử nhân cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Hơn nữa, đã là tú tài thì không phải nộp thuế, chẳng cần lao dịch, mỗi tháng còn được cấp gạo thịt. Nếu con gả sang đó, những điều ấy đều là thật cả. Nếu không phải nhà mình có tiếng hiền hậu dễ nói chuyện, con lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, e là tú tài người ta cũng chưa chắc đã để mắt đến con đâu.”
Y vẫn rửa chén, hạ giọng đáp:
“Thôi đi, con không thích.”
Nói thật lòng, nếu không phải vì một chút ganh đua, một lòng muốn hơn Hạ Miên một bậc, trong mộng y cũng chẳng từng nghĩ đến việc gả cho tú tài. Vốn dĩ, y không thích loại người như thế.
Huống chi, giờ đã mộng qua một lần, lại càng không thể nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nương y nghe thế thì không nhịn được hỏi tiếp:
“Vậy con thích dạng người thế nào?”
Hạ Thanh Đào ngẫm nghĩ một hồi, trong đầu mơ hồ thoáng qua một bóng hình, nhưng chỉ trong chớp mắt đã vụt mất, không nắm bắt được điều gì. Y đành đáp:
“Nương, ai lại hỏi như vậy chứ!”
Nương y cười khẽ, không hỏi thêm gì nữa, ôm chậu rửa bát đi ra ngoài.
Rửa chén xong, Hạ Thanh Đào ra góc sân lấy sọt, chuẩn bị ra ngoài hái cỏ cho heo. Nhà y nuôi một con heo, định để đến Tết giết thịt.
Vừa bước ra cửa đã nghe có tiếng người trò chuyện, y quay đầu nhìn, thấy là nương Hạ Miên đang đứng tán gẫu với một thím khác. Nương Hạ Miên vừa thấy y liền cười hì hì, trong mắt mang theo vài phần khinh miệt:
“Chà, chẳng phải là Thanh Đào Nhi sao? Nghe nói hôm nay đi xem mắt tú tài, thế nào? Có ưng không đấy?”
Ai đời lại đi hỏi chuyện xem mắt của ca nhi giữa đường giữa chợ như thế chứ, rõ ràng là cố tình muốn y bẽ mặt rồi.
Khóe môi y hơi nhếch:
“Ưng hay không ưng, cũng phải tùy duyên thôi.”
“Phải rồi, như Miên Miên nhà thím Phượng Hoa ấy, duyên tới liền được công tử nhà tri huyện để mắt tới, giờ cũng làm mệnh phụ phu lang rồi còn gì!” Một thím khác cười nịnh hót.
Nương Hạ Miên hếch mặt, đầy vẻ đắc ý:
“Ai bảo Miên Miên nhà ta sinh ra đã xinh đẹp? Cái số làm mệnh phụ ấy, đâu phải ca nhi nào cũng có được!”
Hạ Thanh Đào làm như không nghe thấy lời châm chọc ấy, xách sọt, men theo đường lớn mà lên núi.
Thôn Hạ gia nằm bên sườn núi, đi chưa đầy một dặm đã vào rừng. Phương Nam nhiều nước, chân núi và sườn núi đều có khe suối, ven suối lại mọc đầy cỏ heo. Chỉ là mùa đông sắp tới, cỏ dại không còn nhiều, muốn hái đủ phải vào sâu trong núi một chút.
Gần thôn đều là núi trà, núi trúc, vẫn còn nhiều người vào núi hái măng, nhặt quả hồng, nên cũng chẳng đáng sợ.
Hạ Thanh Đào làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng. Đống cỏ heo y gom được xếp thành từng chồng ngay ngắn, thỉnh thoảng gặp cây tể thái, rau sam hay rau dại thì cũng sạch sẽ đặt riêng sang một bên.
Người trong thôn đi ngang qua, ai thấy y làm việc cũng chẳng tiếc lời khen.
Nhưng y chẳng vì mấy câu khen ngợi mà siêng năng, chỉ mong nhanh nhanh hái xong, về còn cho heo ăn, rồi còn phải cùng a tẩu nấu cơm nữa!
Cách đó không xa, trên sườn núi có một người trung niên và một thiếu niên trẻ tuổi đang cùng nhau làm việc. Người trung niên nói:
“Mùa đông tới rồi, lũ sóc lũ chồn càng quậy phá. Trong nhà có mỗi cây hạt dẻ, chưa kịp chín đã bị chúng nó ăn sạch, tức muốn chết!”
Dứt lời, ông ta quay sang chàng trai mặc áo đơn bạc: “A Tùy, may mà có ngươi biết đặt bẫy sắt, chứ không thì thật không biết làm sao trị được lũ súc sinh ấy.”
Lục Tùy không đáp lời, cúi người đặt bẫy. Dù mặc đơn bạc, hắn vẫn xắn tay áo, để lộ đôi cánh tay trắng trẻo rắn chắc, có sức nhưng không thô.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng:
“Được rồi, lát nữa chỉ cần đặt ở đây là ổn.”
Người trung niên xem xong, cười nói: “Vậy thì tốt! Đi thôi, xuống núi nào, mợ ngươi làm điểm tâm đấy.”
Lục Tùy không nói gì, lặng lẽ đi theo biểu cữu. Dáng người cao lớn, vai rộng lưng dài, da trắng mặt tuấn, ánh mắt lại mang theo vài phần lạnh nhạt, như một hồ nước lặng lẽ không gợn sóng.
Xuống núi được một đoạn, đã trông thấy cảnh sắc dưới chân núi. Bên khe có một ca nhi đang hái cỏ heo. Ca nhi ấy da trắng như ngọc, đôi tay lấp lánh dưới ánh nắng, như hạt châu long lanh. Nhìn thẳng một ca nhi chưa gả là thất lễ, Lục Tùy liền cụp mi, ánh mắt dán xuống con đường dưới chân.
Đi được một quãng, biểu cữu phía trước quay đầu bảo:
“A Tùy, ngươi cứ về trước, ta ghé qua bên đông hái ít lê, lát nữa đem về cho ngươi.”
“Không cần đâu, trong nhà ta có rồi, để cậu mợ ăn đi.” Lục Tùy đáp.
“Nhà ngươi thì có gì chứ, ta còn không rõ chắc?” Biểu cữu vỗ nhẹ lưng hắn một cái, “Chạy về ăn điểm tâm đi, mợ ngươi làm bánh gạo đấy, ta hái xong sẽ về.”
Không tiện từ chối nữa, Lục Tùy đành “Vâng” một tiếng.
Hai người chia tay ở ngã rẽ, Lục Tùy lập tức đi thẳng xuống núi. Không có người cản, bước chân hắn càng thêm vững vàng. Chỉ là không ai dẫn đường, hắn buộc phải ngẩng đầu nhìn, vừa ngẩng liền bắt gặp ca nhi đang hái cỏ khi nãy.
Bên cạnh ca nhi ấy là một tiểu ca nhi đeo sọt, đang ríu rít trò chuyện. Y ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn như sứ, khi cười đôi mắt cong cong, ánh nhìn mềm mại như nước suối đầu xuân.
Lục Tùy khựng lại một chút, rồi nhanh chóng thu ánh mắt, tiếp tục bước đi.
Chỉ là trong lòng lại đập rộn ràng, như lúc săn bắn gặp con mồi, nhưng không phải vì hưng phấn hay hồi hộp, mà là một cảm giác kỳ lạ chẳng thể gọi thành tên.
“Thanh Đào ca, đây là táo đông đệ hái đấy, nương bảo còn chưa chín hẳn, nhưng ngọt lắm, ca nếm thử đi?”
Hạ Thanh Đào rửa tay qua nước suối, nhận lấy quả táo bỏ vào miệng. Cắn một miếng, nước quả tràn ra đầu lưỡi, ngọt thanh như tan chảy:
“Ừm, ngon lắm. Cảm ơn Nhụy Nhi.”
Nhụy Nhi là đường đệ bên nhà nhị gia gia, năm nay mới mười hai, cũng là một ca nhi.
“Đệ về trước nha, Thanh Đào ca!” Nhụy Nhi vẫy tay chào rồi cõng sọt rảo bước.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Hạ Thanh Đào vừa dặn xong, liền thấy phía trước có một người bước xuống từ triền núi. Vóc dáng cao lớn, chưa từng thấy ai cao như thế, ngay cả ca ca y cũng không bằng. Người ấy vai rộng chân dài, dáng vẻ xa lạ, chắc hẳn là người ngoài thôn.
Theo lý không nên nhìn chằm chằm vào một nam nhân xa lạ, song bởi tò mò nên y lỡ nhìn lâu hơn đôi chút. Đối phương lại đi rất nhanh, chớp mắt đã bước ngang qua.
Y ngẩng đầu, hóa ra là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày tuấn tú trắng trẻo, đẹp đến mức như bước ra từ trong họa quyển.
Hạ Thanh Đào bất giác đỏ mặt, vội cúi đầu, tim đập thình thịch, chẳng hiểu vì sao.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi rất nhanh đã lướt qua, mang theo một luồng gió mát nhè nhẹ. Y còn chưa định thần lại, tiếng bước chân đã xa dần.
Xung quanh lặng yên hồi lâu, Hạ Thanh Đào mới hồi hồn, khẽ ngẩn người, rồi cúi đầu tiếp tục hái cỏ.