Chương 5: Tiền tháng
Phúc Đào Nhi bị sai đến ngoại viện khi mặt trời còn chưa ló dạng. Trời hãy còn lạnh, gió sớm thổi xuyên qua vạt áo mỏng khiến toàn thân run cầm cập.
Ngoại viện là nơi xa nhất trong phủ, sát với dãy tường viện ở phía Tây, thường dùng để chất củi lửa, trồng rau dưa, nuôi gà vịt. Bọn sai vặt làm việc ở đây toàn là lũ hạ nhân thân phận thấp kém, thường xuyên thay người. Chẳng ai buồn hỏi han bọn họ ăn uống ra sao, ngủ nghỉ thế nào.
Vì là chỗ bẩn thỉu nhất nên nha hoàn bị đày xuống đây đều coi như bị ruồng bỏ. Phúc Đào Nhi được xếp ngủ ở căn phòng cuối dãy, tối om ẩm thấp, vách ván mối ăn lỗ chỗ. Nhưng ít ra còn có mái che mưa, kín gió, nàng chẳng dám đòi hỏi gì hơn.
Việc trong ngoại viện vất vả, bốc mùi, lại phải dậy thật sớm, xong việc rồi mới được ăn cơm. Mỗi lần xúc phân bón cho đám rau, Phúc Đào Nhi đều bịt chặt mũi, gập người thật thấp, cố chịu đựng mùi xú uế gay mũi. Nhưng cũng may, ngày nào cũng làm, dần rồi cũng quen. Chỉ mong đừng ai đến gây chuyện là tốt lắm rồi.
Không giống bên viện chính, ở đây chẳng có quy củ gì nhiều, chỉ cần làm đủ việc, không trốn tránh là được. Phúc Đào Nhi thân hình to lớn, tay chân có sức, làm việc luôn phần nhiều hơn người khác nên cũng không bị ai bắt nạt.
Người thường hay sai nàng làm việc là một nha đầu tên là Thước Ảnh, dáng người nhỏ bé, trạc tuổi nàng, là người đã ở đây từ lâu. Lần đầu gặp nhau, Thước Ảnh chỉ tay vào một chồng bó củi cao ngất, lạnh nhạt bảo:
– Khuân hết về chất vào kho, còn kịp ăn cơm trưa.
Phúc Đào Nhi gật đầu:
– Dạ được.
Nàng gồng mình bưng từng bó củi, mồ hôi đẫm lưng áo. Lúc xong việc thì trời đã gần đứng bóng. Nàng mệt mỏi ngồi phịch xuống bậc cửa kho, thở không ra hơi, hai tay đỏ rát vì dây gai cứa vào.
Thước Ảnh từ xa đi tới, trên tay cầm hai cái bánh hấp còn nóng hổi. Cô ta ngồi xuống cạnh nàng, đưa một cái bánh sang:
– Cầm ăn đi, kẻo đói.
Phúc Đào Nhi sững người. Đây là lần đầu tiên có người chủ động đối xử tử tế với nàng từ khi vào phủ.
– Cảm ơn ngươi. – Nàng nhận lấy, vội vàng đưa lên miệng cắn một miếng, suýt bật khóc vì xúc động.
Thước Ảnh chỉ cười:
– Ta cũng từng là người mới, hiểu cái khổ lúc chân ướt chân ráo. Ở đây không như bên trong, chỉ cần chịu khó là sống được. Ngươi có sức, làm tốt đấy.

Phúc Đào Nhi gật đầu lia lịa, lòng trào lên một cảm giác biết ơn khó tả.
Sau đó, hai người thường cùng nhau làm việc. Thước Ảnh dạy nàng cách nhận biết các loại rau, cách phân biệt phân gà với phân trâu, cách đun nấu bằng bếp đất không khói… Những việc mà ngày xưa nàng chưa từng nghĩ tới, nay đều phải học.
Có lần Phúc Đào Nhi lỡ tay làm đổ thùng nước gạo, bị quản sự phạt không cho ăn cơm tối. Thước Ảnh lén đem một củ khoai nướng giấu trong tay áo, dúi cho nàng lúc đêm muộn.
– Mau ăn đi, nguội mất ngon.
Phúc Đào Nhi nhìn củ khoai đen nhẻm, cháy xém, nhưng lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
Nàng chưa từng nghĩ mình lại có thể thấy vui vẻ khi ở nơi bẩn thỉu, khốn khổ như ngoại viện. Nhưng chỉ vì có một người chịu đối tốt với nàng, mà mọi thứ dường như cũng bớt khắc nghiệt hơn.
Tháng đầu tiên trôi qua trong bình lặng. Đến kỳ lĩnh tiền tháng, Thước Ảnh lôi Phúc Đào Nhi đi theo.
– Đi nhận bạc thôi.
Phúc Đào Nhi ngớ người:
– Ta… ta cũng có phần sao?
– Dĩ nhiên. Ngươi làm cả tháng trời, không công à?
Hai người đến chỗ quản sự, xếp hàng dài rồng rắn cùng các nha đầu khác. Khi đến lượt mình, Thước Ảnh nhanh nhẹn chìa tay nhận được một nén bạc nhỏ.
Phúc Đào Nhi rụt rè đưa tay ra, lòng hồi hộp như đứa trẻ lần đầu được thưởng kẹo. Bàn tay thô ráp kia nhét vào tay nàng hai đồng tiền, lạnh toát mà nặng trĩu.
– Đây là… tiền của ta?
Thước Ảnh bật cười:
– Ngốc quá. Còn không mau cất đi, không lại bị bọn khác trộm mất.
Phúc Đào Nhi siết chặt tay, môi mím lại như sắp khóc. Nàng chưa từng nghĩ một kẻ như mình, xấu xí, thấp kém, lại có ngày đường đường chính chính cầm lấy đồng tiền do chính tay mình làm ra.
Không phải ăn xin, không phải dựa dẫm, không phải cầu cạnh.
Đây là tiền của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play