Dù không dựa vào thân phận giáo sĩ để mưu sinh, nhưng gã lại vô cùng hưởng thụ ánh hào quang mà danh xưng ấy mang lại. Gã ta thích ánh mắt tôn kính, sùng bái, lẫn sợ hãi của người đời dành cho mình, thích được gọi bằng cái danh xưng đầy thành kính: “Cha xứ.” Tiền tài chỉ đem lại sự tiện nghi, còn đức tin lại ban cho gã thứ quyền lực chưa từng có.

Khi khoác lên mình tấm áo giáo sĩ, gã chính là sứ giả của thần linh tại thị trấn nhỏ này, là hóa thân của Thần Ánh Sáng. Dân chúng tranh nhau tìm đến gã, thổ lộ những đau khổ sâu kín tận đáy lòng, kể cả những bí mật mà người đầu gối tay ấp cũng chẳng được biết. Họ cung kính lắng nghe lời gã chỉ dẫn. Chỉ một cái phẩy tay của gã, đối với họ đã là sự an ủi to lớn. Ở thị trấn khép kín này, gã chẳng khác nào một vị thần nghiêm khắc và uy nghiêm.

Kể từ khi lấy được bức tượng thần nhỏ, gã ta đã sống trong thấp thỏm lo âu suốt nhiều ngày, sợ bị sứ giả của Thánh Điện phát hiện hành vi trộm cắp. Nhưng kỳ lạ thay, Thánh Điện hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, dường như chưa từng tồn tại pho tượng đó vậy.

Vài ngày sau, gã để một quý phụ đến xưng tội chạm tay vào bức tượng thần nhỏ ấy.

Vị quý phụ kia nhắm mắt lại, tay run rẩy chạm vào tượng. Cả người bà ta co giật, lúc thì sợ hãi tột cùng, lúc lại tràn đầy kính ngưỡng. Một lúc sau, bà ta đột ngột ngất đi. Khi tỉnh lại, liền òa khóc quỳ rạp xuống trước mặt gã, gọi gã là sứ giả của Thần:

“Vị hóa thân kia của Thánh Điện sao có thể sánh được với ngài chứ!”

“Xin đừng truyền bá việc này ra ngoài.” gã nghiêm giọng nói. “Niềm tin là thứ không nên phô trương.”

Quý phụ đó cam đoan sẽ không hé nửa lời. Và đúng là người phụ nữ ngoan đạo kia quả thực giữ lời. Chính giáo sĩ mới là kẻ tung tin ra.

Cùng với việc danh tiếng của gã ngày càng vang xa, địa vị của các giáo sĩ địa phương cũng tăng cao theo, từ da vàng mặt hốc hác trở thành sắc diện hồng hào. Các giáo sĩ nơi khác nghe chuyện cũng ùn ùn kéo tới, tranh nhau làm học trò gã ta. Bất kể gã nói điều gì, học trò cũng ghi chép lại như lời thánh dạy, truyền tay nhau đọc. Hình tượng của gã nay đã cao lớn hơn gấp bội phần.

Cùng lúc đó, gã cũng hiểu rõ, tất cả uy tín và địa vị hiện tại, đều là nhờ pho tượng thần nhỏ kia ban cho. Bởi vậy, gã sống thanh tâm quả dục như một tín đồ khổ hạnh, đoạn tuyệt hoàn toàn với các tình nhân ngày trước. gã quyết tâm trở thành một giáo sĩ chân chính. Nào ngờ lúc này, Estella xuất hiện. Phụ nữ đúng là loài sinh vật nguy hiểm. Nàng chỉ mới chạm vào tượng, Thần liền ngoảnh mặt không thèm đoái hoài gã nữa!

gã cuống đến toàn thân run rẩy, ngực nghẹn đau, trong mắt dâng lên nỗi không cam cùng phẫn nộ, nhưng sai lầm đã gây ra, chẳng thể nào vãn hồi!

gã không thể hiểu nổi — gã trước kia chẳng phải người tốt, thậm chí còn ác gấp mười, gấp trăm lần bây giờ — gã và vợ đều vừa xấu xa vừa tham lam, gã dụ dỗ những cô gái ngây thơ về nhà, vợ gã thì đầu độc các cô (trước khi hạ độc, gã còn thỏa mãn dục vọng bằng nhan sắc của họ), rồi trộn máu, mỡ và sáp trắng của các cô thành loại phấn dưỡng da xóa nếp nhăn, bán cho những quý bà già nua tiều tụy.

Ngoài ra, họ còn buôn thuốc phá thai, cũng như luyện đan từ lớp mỡ trắng nõn của thiếu nữ, chỉ cần một viên là có thể khôi phục dung nhan thời thanh xuân.

Hai người họ đã làm việc ác hơn mười năm, tội ác chất chồng không thể dung tha, sao chỉ vì cưu mang Estella, gã lại bị thần linh từ bỏ?

Phải rồi… pho tượng thần ấy là đột nhiên xuất hiện trong vali của gã.

Vậy tại sao bức tượng lại chọn gã? Vì lòng thành kính của hắn gã? Đến bản thân hắn còn chẳng tin nổi.

Hiển nhiên, tượng thần chọn gã chính bởi vì cái ác trong gã ta.

Chính vì gã ngừng làm điều ác vì tượng thần, nên mới bị thần phẫn nộ bỏ rơi!

Nghĩ thông điểm ấy, gã lập tức thả lỏng, dịu giọng xin lỗi Estella, mời nàng trở lại phòng mình.

Estella thu hết vào mắt từng biến hóa nhỏ trên nét mặt gã.

Người đàn ông này rõ ràng chẳng tốt lành gì, cái ác dâng lên từ xương cốt, gần như không thể che giấu. Nơi này hiển nhiên cũng không phải vùng đất an toàn. Theo lý, nàng nên lập tức rời đi; nhưng nàng còn lưu luyến bức thư giới thiệu của giáo sĩ. Nàng cũng chẳng muốn đi lừa thêm một giáo sĩ khác, ai biết người tiếp theo là chính nhân quân tử hay cùng một giuộc với gã?

Cả hai người, mỗi kẻ ôm một toan tính, vậy mà lại đồng hành cùng nhau.

Estella nói:

“Thưa Cha, con có thể nhờ ngài một việc không?”

“Tất nhiên rồi, con yêu.”

“Mẹ con là một tín đồ rất ngoan đạo,” nàng ngẩng đầu, gương mặt yếu ớt bất lực, “ước nguyện lớn nhất của bà là con có thể trở thành một nữ tế trinh khiết. Nhưng như ngài cũng biết, các nữ tế đều phải nhập thần điện từ lúc khoảng bảy tuổi, dành trọn cuộc đời phụng sự Thần Ánh Sáng... Con đã qua tuổi ấy từ lâu, hiện chỉ có thư giới thiệu của ngài mới giúp con vào điện thờ. Ngài có thể đáp ứng tâm nguyện nho nhỏ này của con không? Đây không chỉ là điều mẹ con mong mỏi, mà cũng là ước nguyện duy nhất trong đời con.”

Nói rồi, nàng bật khóc, giọt nước mắt lăn vào đôi môi đỏ mỏng. Thần điện tin rằng thiếu nữ thuần khiết nên có đôi môi dày, nhợt nhạt. Nhưng môi cô lại mỏng, sắc sảo, đỏ một cách tự nhiên và tà ác. Chính sắc đỏ ấy đã quyến rũ gã, khiến gã mang nàng về nhà.

Hơn nữa, nếu không nhờ nàng, gã cũng không biết được bí mật của pho tượng. Nhờ nàng cả đấy. Chỉ tiếc rằng nàng quá gầy, e là chẳng có bao nhiêu mỡ, bằng không đúng là nguyên liệu hảo hạng để luyện đan bổ dưỡng.

Giáo sĩ không hề che giấu ánh nhìn soi mói, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng mới cất lời:

“Ta hiểu lòng thành của con, nhưng nữ tế phải là trinh nữ thuần khiết. Nếu con từng làm chuyện ô uế, một khi ta giới thiệu con vào thần điện, e rằng chính ta cũng bị liên lụy.”

“Con thực sự là một cô gái trong trắng!” Estella dường như bị hắn dọa sợ, mặt mày bối rối, “Con thật sự là như thế, con nên chứng minh thế nào đây?”

“Trinh bạch không phải điều có thể chứng minh bằng lời.” Giáo sĩ nói, “Tối mai, ta sẽ đến phòng con. Cứ yên tâm, ta sẽ mang theo thư giới thiệu. Chỉ cần con thật sự trong sạch, thì sẽ được nhận lấy bức thư ấy – tượng trưng cho ánh sáng và vinh quang.”

“Vâng, tất cả đều nghe theo ngài.” Estella khẽ gật đầu, xúc động đến rơi lệ, “Ngài nói gì, con cũng đều đồng ý!”

“Đứa trẻ ngoan.”

Giáo sĩ nhìn khuôn mặt vương đầy nước mắt của nàng. Sau khi khóc, đôi môi nàng càng đỏ, má và sống mũi cũng ửng hồng, trông thật đáng yêu.

Không biết có phải ảo giác của gã hay không, trong mắt nàng như thoáng qua một tia lãnh quang âm u, tựa viên đạn chì từ súng đá lửa bắn thẳng vào mặt gã, mang theo khói súng và lửa đỏ rực. Khi gã định thần nhìn lại, gương mặt nàng chỉ còn là vẻ ngây thơ đang sụt sùi khóc lóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play