Nàng dường như không đơn thuần như gã tưởng.
Nhưng, dù nàng có đơn thuần hay không, gã cũng chẳng bận tâm. Gã có thần tượng thu nhỏ, vợ gã là một nhà luyện kim, gã không tin một thiếu nữ mảnh mai như nàng có thể làm được gì mình. Cùng lắm cũng không đến mức cắt cổ gã.
Nghĩ đến đây, gã bật cười. Cắt cổ? Nàng từng cầm qua dao chưa? Đã từng giết gà chưa? Có khi vừa thấy máu đã run lẩy bẩy cả chân ấy chứ.
Nếu tối nay không có khách, gã đã xử lý nàng xong từ lâu rồi.
Priest đưa Estelle đến tận cửa phòng, dặn dò nàng phải ngủ đúng giờ, vừa định rời đi thì nghe thấy nàng khẽ hỏi:
“Từ sau khi mất đi người thân, con thường xuyên gặp ác mộng… có thể cho con một viên đá cấm ma không? Nếu không có nó, e là con khó mà ngủ yên.”
Gã làm gì có đá cấm ma? Gã cố tình chọn nơi ở tận ngoại ô, chính là để tránh xa ảnh hưởng của những viên đá ấy trong thị trấn.
Priest qua loa xoa đầu nàng, giọng điệu ngạo mạn chẳng buồn che giấu:
“Đừng sợ. Con đang ở trong phủ của vị giáo sĩ quyền lực nhất vùng biên giới này. Những thứ tà ma quỷ quái đó không dám bén mảng đến đâu. Cần gì đá cấm ma—ta đây chính là đá cấm ma sống.”
·
Sau khi Priest rời đi, Estelle nhanh như chớp thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cụp mi mắt.
Nàng vừa cắn móng tay cái, vừa chìm vào suy nghĩ.
Rõ ràng Priest đã nảy sinh tà ý với nàng, nhưng vẫn chưa ra tay ngay, chứng tỏ gã còn việc gì đó cấp bách hơn phải xử lý. Lúc quay về, nàng lơ đãng liếc nhìn tầng hai—có một căn phòng tuy cửa đóng kín, nhưng lại tỏa ra làn khói hồng đào. Đó hẳn là phòng luyện kim.
Hiện tại, chỉ có một tin tốt nghiêng về phía nàng: căn nhà này không có đá cấm ma. Nàng hỏi như vậy, chẳng qua chỉ để xác nhận suy đoán trong lòng. Có lẽ nàng có thể dùng pháp thuật để liên hệ với Margot, nhưng Margot đang ở trong thị trấn, chưa chắc đã nhận được tín hiệu.
Công cụ duy nhất nàng có là bột ban miêu, song nó lại không đủ sức giết người ngay lập tức.
Nàng nhất định phải tìm một thứ vũ khí thật thuận tay—nhưng vũ khí ở đâu ra? Dao trong bếp đã bị thu hết rồi.
Có lẽ nàng không nên quá tự tin mà tháo nhẫn đưa cho Margot giữ. Nhưng cho dù giữ lại, cái nhẫn ấy có lẽ cũng chẳng giúp được gì. Priest đã dám trồng nhiều loài cây như vậy trong nhà, chắc chắn gã cũng có kháng độc tương đương với nàng.
Xem ra, không thể dễ dàng giết chết gã được.
Ngay lúc đó, nàng vô tình đá phải thứ gì đó dưới chân. Cúi đầu nhìn, thì ra là bức tượng thần mà Priest coi như bảo vật.
……Không thể nào là Priest chủ động đặt bức tượng này vào phòng nàng.
Dù gã chẳng phải tín đồ ngoan đạo, nhưng với kiểu xem thường phụ nữ như gã, tuyệt đối không thể để thần tượng ở chung phòng với một người nữ giới.
Vậy thì chỉ còn một khả năng.
—Bức tượng đã tự tìm đến nàng.
---
Nó là gì?
Nó không biết.
Tựa hồ từ khi sinh ra, nó đã là một làn khói đen lạnh lẽo, trống rỗng và âm u.
Nó dường như sống nhờ dục vọng—chỉ cần nhìn thấy dục niệm, nó liền muốn ngậm lấy.
Dục vọng của Priest dơ bẩn, ô uế, mang theo mùi ẩm mốc khiến nó chán ghét đến tận cùng.
Chính vào lúc ấy, nó nhìn thấy nàng.
nàng dường như là một thiếu nữ xinh đẹp—lại dường như không phải.
Nàng bề ngoài trông ngây thơ vô tội, thực chất lại lạnh lùng tàn nhẫn; bẩm sinh thiếu hụt tình cảm, nhưng lại ẩn chứa bản năng dã thú và ham muốn nguyên thủy.
Nó lập tức nảy sinh hứng thú với nàng… và khao khát.
Thế nên, nó thuận theo bản năng, tìm đến bên nàng, muốn nuốt trọn dục niệm của nàng vào miệng.
---
Estelle nhặt bức tượng thần lên, nằm xuống giường, hoàn toàn chẳng có chút kính sợ nào, lật qua lật lại nhìn kỹ một lượt, thậm chí còn áp sát vào tai lắc mạnh mấy cái.
Chỉ là một bức tượng bình thường, không nhìn ra điểm nào đặc biệt.
nàng làm y như khi ở trên xe ngựa—áp môi vào vạt áo của tượng thần, nhưng lần này lại không xuất hiện ảo giác như trước.
Lẽ nào đúng là tượng thần bình thường?
Nhưng một tượng thần bình thường thì tuyệt đối không thể tự mọc “chân”, chạy vào phòng nàng.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”—nàng nheo mắt, áp sát môi vào tai tượng, thì thào như lẩm bẩm—“Là ma vật hay ma thú mà người Romani nuôi dưỡng?… Tại sao lại đến phòng ta? Thực ra, ngươi hiểu những gì ta nói, đúng không?”
Chờ một lúc vẫn không có phản ứng.
Estelle nhíu mày, mất hết hứng thú, tiện tay ném bức tượng sang một bên.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng đã từng cho rằng tượng thần có ý thức, thậm chí có thể giao tiếp với con người. Nực cười hết sức. Nàng sao lại nghĩ thế được? Khác gì mấy đứa trẻ mê tín tin rằng cánh hoa có thể dùng để bói toán. Nàng hoàn toàn quên mất mình đang độ tuổi mười sáu tươi đẹp.
Nàng duỗi chân tay ra, tiếp tục suy nghĩ cách giết Priest.
Nàng không cân nhắc đến đám độc thảo trong vườn hoa—nếu là chủ nhân của những cây độc đáng yêu đó, nàng tuyệt đối sẽ đặt vài cái bẫy kín đáo để xử lý bọn trộm.
Cho dù không có bẫy, một số loại độc thảo khi bị chạm vào cũng sẽ phát ra tiếng thét chói tai. Nếu Priest nghe thấy, kết cục chắc cũng chẳng khá hơn rơi vào bẫy là mấy.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải bôi bột ban miêu lên môi và tay, dùng cách hạ độc thô thiển và ghê tởm như thế để giết gã?
Nàng trầm ngâm, trở mình, bỗng nhìn thấy bức tượng thần chẳng biết từ lúc nào đã dịch chuyển đến phía sau nàng.
Estelle không hề giật mình, cũng chẳng hét lên, thậm chí đến đồng tử còn chẳng giãn ra.
“Lén lút chạy tới chạy lui, đây là tất cả bản lĩnh của ngươi sao?” Nàng chống má bằng một tay, tay kia bóp lấy cổ tượng, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm. “Nếu vậy, sao không chọn trú trong búp bê nguyền rủa? Chẳng phải hợp với ngươi hơn sao?”
Tượng thần vẫn không hề đáp lại.
Mi mắt Estelle khẽ rung lên hai lần, rồi đột ngột ngồi dậy, kéo phăng chiếc váy sơ mi trắng, quấn chặt lấy bức tượng thần.
Nếu lúc này có người đứng bên quan sát, nhất định sẽ cho rằng nàng đã sợ hãi, nên mới dùng cách ngây ngô ấy để giấu đi bức tượng đáng sợ này.
***
Chương sau nam chính xuất hiện rồi chị em! Mở bát một màn quắn quéo hú hú hú!