Vẫn là Cố Quân Xuyên mở lời trước:
“Ăn cơm rồi chứ?”
Thẩm Liễu khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Rồi ạ.”
“ Bảo muội đâu? “
“Muội ấy còn chưa ăn xong, ta đợi nàng một chút.”
Thẩm Liễu học theo cách xưng hô của Triệu Xuân Mai, cũng thân mật gọi nhũ danh của Cố Tri Hi. Giọng hắn vốn đã dịu mềm, giờ nghe lại càng nhẹ như nước chảy, vương chút ấm áp.
Dù không phải gọi mình, Cố Quân Xuyên cũng thấy mặt nóng ran. Hắn khẽ “ừ” một tiếng rồi bước vào đại môn.
Thẩm Liễu lại quay về sân bên cạnh. Cố Tri Hi ngẩng đầu liếc hắn:
“Ca phu sao về sớm vậy?”
Trong lòng Thẩm Liễu rõ ràng, chỉ cần hắn quay trở lại, chỉ cần cửa lớn nhà họ Cố đóng lại, điều đang chờ đợi hắn… là gì, hắn biết.
Hắn nghĩ, lẽ ra không nên như kẻ mù ngước nhìn ánh dương, không nên ở lại Cố gia quá lâu. Nếu không, sẽ không khó chịu đến mức này, sẽ vẫn có thể trở về với những tháng ngày lặng lẽ, cô quạnh trước kia.
Thẩm Liễu ngồi xuống cạnh Cố Tri Hi, khẽ giọng nói:
“Ta đợi ngươi một chút.”
Còn chưa kịp trả lời, Cát thẩm bên cạnh đã cười nói:
“Ở ngay cách vách thôi, còn phải chờ cái gì?”
Cố Tri Hi cười đến nỗi đôi mắt cong cong:
“Ca phu của ta ngượng ngùng, không muốn để ta nhìn ra hắn nhớ thương ca ta.”
“Ta… không có.”
Sau khi ăn cơm xong, Cố Tri Hi lại đùa giỡn với Cát thẩm thêm một lúc rồi cùng Thẩm Liễu quay về nhà.
Hai người này tuy mới quen nhau chưa bao lâu, nhưng tình cảm đã rất thân thiết. Tiểu cô nương nói:
“Nương nấu chè ngon lắm, lát nữa ngươi thử xem.”
Vừa bước vào cổng, từ gian chính đã vọng ra một tiếng gọi:
“Bảo muội, đóng cửa lại.”
Cố Tri Hi sững người. Giữa ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa? Nhưng nàng vẫn nghe lời, đóng cổng lại, còn cài then.
Triệu Xuân Mai và Cố Quân Xuyên đều đang ngồi trong nhà chính, xem ra đã đợi rất lâu.
Cố Tri Hi bước vào, hỏi:
“Nương, ca, hai người sao lại ngồi đây?”
Nhà chính của Cố gia là gian nhà lớn nhất trong viện, treo biển “Thừa Chí Đường” ở chính giữa. Hai bên cột khắc câu đối gỗ, là tổ phụ Cố khi còn sống để lại, giữa câu đối là bức họa vân hạc sơn thủy do Cố phụ Cố Yến vẽ.
Phía trước là một chiếc bàn dài, đặt hai bình sứ Thanh Hoa, trước bàn là bàn bát tiên, hai bên có hai chiếc ghế bành.
Lúc này, Triệu Xuân Mai ngồi ở ghế chủ vị, nói:
“Có chuyện cần nói một chút.”
Thấy tư thế ấy, Cố Tri Hi cũng nghiêm túc hẳn lên. Nàng liếc nhìn Cố Quân Xuyên, thấy hắn nghiêng đầu ra hiệu, liền “à” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thẩm Liễu đứng ở cửa do dự hồi lâu, nép sát vào khung cửa, bước từng bước nhỏ vào nhưng không dám ngẩng đầu.
Hắn co vai, đứng bên mép cửa đầy bất an, hai tay siết chặt lấy nhau, như thể chỉ có vậy mới khiến bản thân bớt hoảng loạn.
Triệu Xuân Mai biết Thẩm Liễu nhút nhát, cố tình hạ giọng thật nhẹ nhàng:
“Tiểu Liễu, gọi là Tiểu Liễu đúng không? Đừng đứng đó nữa, lại đây chút nào.”
Tim Thẩm Liễu đập như trống trận. Hắn cắn môi, chậm rãi bước vài bước vào giữa gian chính, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
Thấy vậy, Cố Tri Hi nhíu mày:
“Nương gọi ai vậy? Ca phu của con chẳng phải tên Tô Thanh Lam sao?”
Không gian trong nhà chính lặng như tờ. Hồi lâu sau, Cố Quân Xuyên mới lên tiếng:
“Hôm nay ta cùng nương đến Tô gia, đã nói rõ mọi chuyện, tránh để về sau rối rắm, tính không rõ nợ nần.”
Tuy đã nghe Cát thẩm kể qua, nhưng lúc nghe chính miệng Cố Quân Xuyên nói, lòng Thẩm Liễu vẫn siết lại. Hắn không dám ngẩng đầu, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, môi dưới bị cắn rách, rỉ ra một vệt máu.
Cố Quân Xuyên nói tiếp:
“Nếu người đó không phải là Tô Thanh Lam, vậy hôn sự với Tô gia xem như không tính.”
Vừa dứt lời, Cố Tri Hi liền bật dậy từ trên ghế:
“Cái gì? Hắn không phải là Tô Thanh Lam?”
Triệu Xuân Mai thấy nàng hốt hoảng thì nhắc khẽ:
“Nhỏ tiếng chút, người bên viện bên cạnh cũng có thể nghe thấy.”
Cố Quân Xuyên lại nghiêng đầu nói:
“Không sao, dù sao sau này ai cũng sẽ biết.”
Thẩm Liễu vẫn không nói một lời. Đầu hắn cúi thấp, gần như chạm vào ngực, đôi vai gầy yếu run lên từng đợt.
Phải rồi… không tính… vốn dĩ đã là giả, giờ thì đã nói rõ, không tính nữa rồi.
Cố Quân Xuyên môi mím thành một đường thẳng, tay nắm lấy tay vịn ghế, giọng trầm ổn: “Ta và nương vốn định đem tiền biếu cùng sính lễ trả lại hết, Tô gia cũng không muốn chuyện lùm xùm khó coi, nên đều đổi thành bạc.”
Ánh mắt hắn dừng lại nơi Thẩm Liễu đang đứng giữa chính sảnh. Vai cậu run lên từng hồi rõ rệt, như thể đang khóc, nhưng lại không phát ra một tiếng nức nở nào, khiến người nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Yết hầu Cố Quân Xuyên khẽ động, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Hôn sự hai nhà vốn đã định từ sớm. Tô gia cũng không muốn mang tiếng thất tín bạc nghĩa, nên bàn bạc với chúng ta, thống nhất bên ngoài sẽ nói rằng người được định sẵn gả vào vốn là Thẩm Liễu—nghĩa tử của Tô gia. Hai nhà vẫn là thông gia, chuyện này coi như khép lại.”
Thấy Thẩm Liễu vẫn cúi đầu im lặng, Triệu Xuân Mai nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tiểu Liễu, lúc đó chỉ có ta với Xuyên Nhi, chuyện xảy ra quá bất ngờ nên không kịp bàn với con. Giờ coi như bên ngoài đều biết, con là nghĩa tử Tô gia, vốn dĩ người được gả vào cũng là con, vẫn sống ở Cố gia, như vậy... được chứ?”
Một lúc lâu sau, Thẩm Liễu vẫn không trả lời, chỉ có đôi vai càng run dữ dội hơn.
Triệu Xuân Mai tưởng cậu không đồng ý, bèn đứng dậy chậm rãi bước đến trước mặt cậu:
“Nếu con bằng lòng, thì gọi ta một tiếng nương. Còn nếu không muốn, thì dọn qua ở tạm phòng phía tây. Bên ngoài vẫn sẽ nói hai đứa đã thành thân, chỉ là... hai năm sau rồi ly hôn.”
Cố gia vốn là dòng dõi thư hương, dù đã sa sút cũng không làm chuyện ép người quá đáng. Quyết định này là do Triệu Xuân Mai và Cố Quân Xuyên đã bàn bạc xong từ lúc trở về.
Cố Quân Xuyên vẫn luôn tự thấy mình là người trầm ổn, có thể nhẫn nại. Qua bao năm tháng dài đằng đẵng, tâm hắn như nước lặng, không vội vàng cũng chẳng nóng nảy.
Nhưng không biết vì sao, nhìn Thẩm Liễu lúc này, mười ngón đang siết chặt tay vịn ghế, lòng hắn lại đột nhiên nóng lên không hiểu nổi.
Bất chợt, tiểu ca nhi ấy ngẩng đầu lên, gương mặt gầy guộc nước mắt giàn giụa, nhìn thật đáng thương.
Rốt cuộc, Thẩm Liễu không kìm được nữa, bật khóc òa lên rồi nhào vào lòng Triệu Xuân Mai, ôm chặt lấy bà:
“Nương...”
Triệu Xuân Mai vỗ vỗ lưng cậu, giọng khàn khàn đáp:
“Ừ, nương đây.”
Cố Quân Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ở góc khuất không ai thấy, lặng lẽ buông lỏng bàn tay nắm chặt.
Chuyện coi như đã định, nhưng Triệu Xuân Mai vẫn còn việc muốn dặn dò, mấy người vì thế vẫn ở lại trong chính sảnh, chưa rời đi.
Vốn dĩ hôm nay là ngày vui, chẳng biết vì cớ gì lại khiến Cố Tri Hi tức giận. Nàng bĩu môi giận dỗi, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà nhường chỗ ngồi, tự mình chuyển sang ngồi đối diện.
Đôi mắt Thẩm Liễu đã sưng đỏ như hạch đào, cậu cắn môi, dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Quân Xuyên.
Triệu Xuân Mai nhìn mấy đứa con trong lòng đều yên ổn, bà cảm thấy nhẹ nhõm. Quay người lại, bà mở chiếc tay nải đặt trên bàn bát tiên. Bên trong là một đống bạc trắng lấp lánh.
Triệu Xuân Mai chậm rãi nói:
“Lúc nãy đã nói, Tô gia đem tiền biếu trả lại, sính lễ cũng đổi thành bạc, lại còn bù thêm mười lượng làm tiền đãi tiệc.”
Số bạc còn dư sau khi trả nợ họ hàng thân thích là khoảng ba mươi tám lượng. Triệu Xuân Mai phân chia rõ ràng: để lại hai mươi lượng làm tích trữ trong nhà, đã gói ghém cẩn thận, sau này nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ xoay sở.
Chi phí ăn mặc, thuốc thang hằng ngày vẫn phải dùng đến tiền, bà giữ lại thêm bảy lượng để dùng thường nhật.
Còn lại mười một lượng, Triệu Xuân Mai quay sang nhìn Cố Tri Hi:
“Bảo muội con cũng sắp mười lăm rồi, đến lúc lấy chồng còn cần có của hồi môn, sáu lượng này để dành cho muội.”
Ở trấn nhỏ, con gái lấy chồng thường chỉ nhận sính lễ, ít khi có hồi môn. Một chiếc giường, vài bộ xiêm y đã là quý lắm rồi.
Triệu Xuân Mai nghĩ chu toàn, sợ con gái chịu thiệt thòi, nên đã chuẩn bị sẵn tiền bạc cho nàng.
Nhưng Cố Tri Hi nhíu chặt mày, phồng má:
“Con đã nói rồi, con không lấy chồng.”
“Ngốc nghếch.” Triệu Xuân Mai liếc nhìn Cố Quân Xuyên một cái, “Ca con nếu không có muội hầu hạ, chẳng phải lại nói mấy lời viển vông.”
Thấy Cố Tri Hi bĩu môi không lên tiếng, Triệu Xuân Mai lại nói:
“Trong số bạc còn lại có năm lượng, để dành cho Xuyên Nhi và Tiểu Liễu, coi như là tiền áp rương khi thành thân.”
Nghe vậy, Cố Quân Xuyên vội nói:
“Nương, không cần đâu. Chúng con ngày thường đều ăn ở trong nhà, cũng chẳng tiêu gì nhiều.”
Hơn nữa dạo gần đây hắn cũng bán được ít tranh chữ, cũng có chút tiền dư.
“Lại không phải cho ngươi.” Triệu Xuân Mai liếc nhìn Thẩm Liễu, “Người ta Tiểu Liễu là gả về đây, không nơi nương tựa, cũng phải để dành ít bạc phòng thân.”
Bà nói rồi vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Liễu lại nhận bạc.
Thẩm Liễu không dám nhúc nhích. Cả đời cậu chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Hơn nữa bản thân chỉ là một ca nhi được gả về, sao có thể nhận được nhiều bạc của Cố gia như thế, cậu thấy bản thân chẳng đáng.
Thẩm Liễu rụt rè liếc nhìn Cố Quân Xuyên, như muốn xin ý kiến. Nam nhân hơi nghiêng người về phía cậu, giọng trầm thấp nhưng rất gần:
“Kêu em đó, đi lấy đi.”
Thẩm Liễu mím môi, hồi lâu sau mới rụt rè đứng dậy, bước đến trước mặt Triệu Xuân Mai, hai tay cung kính đón lấy số bạc.
Dáng vẻ nâng niu ấy, chẳng khác gì ôm trứng gà sợ vỡ. Cố Quân Xuyên liếc mắt nhìn một cái, khóe môi khẽ cong lên, rất nhỏ, gần như không nhìn thấy.
Đợi Thẩm Liễu quay lại chỗ ngồi, Cố Quân Xuyên mới đưa tay vào áo lấy ra một chiếc túi vải nhỏ.
Bên trong là một chiếc vòng bạc và một cây trâm bạc khắc hoa. Hắn nói:
“Lúc trên đường về mua được. Bảo muội, lại đây nhận vòng tay.”
Cố Tri Hi vốn đang còn giận, nghe thấy liền bật dậy chạy đến, chìa tay nhận lấy vòng, xoay trái xoay phải ngắm nghía:
“Vòng này đẹp thật! Cảm ơn ca ca.”
Cố Quân Xuyên lại quay sang nhìn Thẩm Liễu, đưa cây trâm bạc ra:
“Còn em.”
Thẩm Liễu ngạc nhiên:
“Cho ta?”
“Ừ, mỗi người một món.”
Thẩm Liễu hai tay đón lấy cây trâm bạc, đôi mắt sưng đỏ vẫn không rời khỏi món quà. Gương mặt nhỏ bé cuối cùng cũng nở được một nụ cười.
*
Cổng lớn Cố gia lại một lần nữa mở ra, gió xuân mang theo hương hoa nhẹ nhàng lướt qua mặt người, man mát ngứa ngứa.
Cố Quân Xuyên trở về phòng, còn Cố Tri Hi đang rửa quả dại trong sân. Thẩm Liễu rón rén đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, khẽ hỏi:
“Ta… ta rửa cùng ngươi được không?”
Cố Tri Hi liếc mắt nhìn cậu một cái, bĩu môi, mặt phồng lên không thèm để ý đến cậu—nàng vẫn còn giận.
Thẩm Liễu vốn đã nhát gan, thấy nàng như vậy càng không dám làm gì, chỉ nhỏ giọng nói:
“Thật xin lỗi…”
Thật ra, sau khi hỏi mẹ, nàng cũng đã biết thân thế của Thẩm Liễu, biết cậu chịu bao khổ sở, trong lòng cũng chẳng còn trách móc gì.
Nhưng nàng vẫn giận. Ca nàng với mẹ đều đã biết chuyện, lại giấu nàng, hơn nữa hôm đó còn cùng Thẩm Liễu đi hái quả dại, vậy mà cậu cũng không nói gì hết.