Chuyện lần đó lúc ấy thật sự rất ầm ĩ, về sau cả thôn đều ghi nhớ trong lòng, nghiêm cấm thợ săn đào bẫy sâu quá hai mét, lại càng không được đặt vật nhọn bên trong.
Sau đó yên ổn được nhiều năm. Lần này là Tần Phong cưới phu lang, người được cưới là ca nhi con của lão thợ săn trên núi, tính tình hào sảng, sức mạnh như trâu, cực kỳ giỏi săn bắn.
Đều là đàn ông, Tần Phong muốn thể hiện một chút bản lĩnh trước phu lang chưa chính thức bước vào cửa, định bắt sống một con thú lớn. Hắn nghĩ dạo này thời tiết chuyển lạnh, dân trong thôn đều bận việc mùa vụ, chắc sẽ không ai lên núi, nên mới lén đào một cái bẫy thật sâu trên núi.
Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu chỉ là rơi vào bẫy thì cũng không sao, vì mỗi chiều hắn đều đến kiểm tra, đến lúc đó cứu người lên là được. Nhưng đúng lúc ấy lại gặp trận mưa cuối thu xối xả, làm người bị rơi vào bẫy ngất đi, không còn tỉnh táo.
Ở thời cổ, bị cảm lạnh là chuyện lớn, có thể mất mạng. Tần Phong có hối hận cũng vô ích, vội vàng kéo người lên, không còn lòng dạ nào mà khoe tài trước mặt phu lang chưa cưới nữa.
Vì kiêng kỵ tập tục, sợ nhiễm bệnh khí, làm ảnh hưởng đến chuyện hỷ, nên hắn cũng không dám tới thăm Lục Tu Viễn.
Bây giờ phu lang hắn đã đuọc gả vào nhà, mọi thứ sắp xếp xong xuôi, hắn rảnh rỗi nên vội mang quà đến thăm, hy vọng tú tài không trách tội hắn.
Biết được nguyên do, Lục Tu Viễn im lặng. Nếu Tần Phong không quá ham thể hiện, có lẽ người ban đầu đã không phải chết. Hắn tự thấy mình không có tư cách thay người kia tha thứ, nhưng hắn cũng không phải thánh nhân. Nếu người kia không chết, hắn cũng không thể đến được nơi này.
Thấy Lục Tu Viễn sắc mặt u ám, im lặng không nói, trong lòng Tần Phong cũng thấp thỏm. Chuyện này là lỗi của hắn, không nên ôm tâm lý may mắn. Sau khi sắp xếp xong việc nhà, hắn đã tìm người dò hỏi, biết tú tài vẫn sốt cao không tỉnh, khiến hắn hoảng loạn không ít. Nhưng giờ thấy Lục Tu Viễn có thể ngồi dậy, nghĩ rằng chỉ bị sốt vài ngày, tẩm bổ chút là khỏe, dù sao cũng là người đọc sách, chắc sẽ không làm khó hắn quá.
Tần Phong có chút chột dạ, vội vàng đem giỏ đồ bên cạnh lại gần. Trong đó có mấy khối thịt khô, một ít nấm rừng, còn có một túi trứng gà, tất cả đều đưa đến trước mặt Lục Tu Viễn.
“Tú tài, trong nhà chỉ có chừng này. Sau này bắt được con thú to, sẽ mang tới thêm cho ngài trấn an tinh thần, mong ngài ngàn vạn lần đừng nói với thôn trưởng. Ta mới cưới phu lang, không muốn bị đuổi ra khỏi thôn đâu!”
Dây dưa như vậy mãi cũng không phải cách. Dù sao trong mắt người ngoài, “Lục Tu Viễn” chỉ bị sốt vài ngày, giờ đã khỏi, những chuyện bên trong cũng chẳng thể kể rõ, chỉ đành than thở vận mệnh trêu ngươi và người trước đó kém may mắn.
Trong lòng hắn khẽ thở dài, nhận lấy nấm và đặt lên bàn.
Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt. Nghĩ theo hướng tích cực, nếu hắn có thể từ hiện đại đến đây, không chừng người trước kia cũng đã dùng thân thể hắn sống lại trong thế giới của hắn. Dù gì hắn còn có thể xuyên không, thì chuyện linh hồn hoán đổi cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra.
Thấy hắn nhận lấy đồ, Tần Phong như trút được gánh nặng, vội đập tay vào ngực cam đoan: “Về sau chỉ cần tú tài có chỗ cần dùng đến ta, ta tuyệt đối không chối từ, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ giúp hết sức.”
Lục Tu Viễn suy nghĩ một chút, cũng chẳng cần về sau, ngay bây giờ luôn đi.
Lục Đại Phú thực sự cần một người có sức mạnh lớn để bẻ gãy phần xương, hiện giờ hắn đang yếu, nếu Tần Phong không đến, hắn định tự dùng dụng cụ mạnh tay phá phần xương vẩy để điều chỉnh lại.
Tần Phong đi săn nhiều năm, chắc chắn cũng từng bị thương, mấy việc này ít nhiều cũng hiểu, cũng không đến mức làm quá tay.
Lục Tu Viễn nói rõ việc này cho hắn nghe, Tần Phong nghe xong do dự một lúc, rồi mới gật đầu đồng ý.
Thấy hắn chịu giúp, Lục Tu Viễn liền nói kỹ càng cách thực hiện. Trong lúc nghe giải thích, sắc mặt Tần Phong dần thay đổi.
Đến đoạn sau, hắn không nhịn được vỗ vai Lục Tu Viễn một cái, kích động nói: “Thì ra còn có thể làm vậy! Cách này nghe hay thật! Đúng là người từng đọc sách, suy nghĩ đúng là khác chúng ta!”
Lục Tu Viễn chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Đợi Tần Phong chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, hắn mới đi vào phòng Lục Đại Phú.
Lục Đại Phú vẫn đang nửa tựa vào đầu giường tỉ mỉ khắc gậy gỗ, vẻ mặt tập trung nghiêm túc. Lục Tu Viễn sợ làm phiền, nên đợi một lát, đến khi ông ta khắc xong mới bước vào.
Dùng chút sức để tách lại phần xương đã liền sai, rồi khéo léo nắn chỉnh lại theo giải phẫu về đúng vị trí ban đầu, nghe thì đơn giản, nhưng làm thật sự rất khó.
Nhất là với người như Lục Đại Phú – một nông dân chưa từng chứng kiến cảnh tượng tàn khốc – lực tác động lần này thật sự rất mạnh.
Nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng. Toàn bộ quá trình chưa đến thời gian uống cạn một chén trà nhỏ là xong, dù vậy, Lục Đại Phú vẫn mồ hôi ướt đẫm cả người.
Tần Phong cũng đổ mồ hôi, nhưng không phải vì nóng mà là vì bị Lục Tu Viễn dọa sợ.
Hắn chỉ phụ trách phần bẻ xương, thế mà trong lòng cũng run rẩy liên tục. Dù sao trước đây hắn cũng chưa từng cố ý làm hại ai.
Nào ngờ tú tài còn “tàn nhẫn” hơn, ở chỗ gãy xương cứ sờ chỗ này nắn chỗ kia, cảm giác thị giác quá mạnh, nhìn thôi mà chân hắn cũng mềm nhũn, trong lòng lại càng thêm kính nể Lục Tu Viễn vài phần.
Người thường thật sự không có được sự quyết đoán như vậy. Nếu thân thể tú tài khoẻ hơn một chút, danh hiệu thợ săn giỏi nhất núi Kim Sơn chắc đã không tới lượt hắn!
Sau khi chỉnh lại xương, họ dùng nửa thân cây trúc chẻ đôi để cố định. Thời gian gấp gáp, tranh thủ lúc Trương thị và mấy người kia chưa về, nhanh chóng làm cho xong, tránh phải giải thích thêm, dễ sinh chuyện.
May mà mọi việc đều suôn sẻ, tiếp theo chỉ cần chờ đợi xương lành lại là được.
Chỗ đó tuần hoàn máu kém, liền lại sẽ chậm, cần chú ý bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Nếu hồi phục tốt, sau này đi lại vẫn không thành vấn đề.
Vừa chữa xong, Tần Phong liền lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị cáo từ. Lục Đại Phú cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên Lục Tu Viễn không giữ lại, đứng dậy tiễn khách.
Hai người ra đến cửa lại hàn huyên thêm một lúc. Lục Tu Viễn cố ý kéo gần quan hệ, trò chuyện chưa bao lâu đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Tần Phong thấy sắc mặt Lục Tu Viễn không được tốt, còn tưởng rằng hắn đang lo cho chân của Lục Đại Phú, liền an ủi:
“Lục huynh đệ đừng lo quá. Cách của ngươi tuy hơi lạ, nhưng ta cảm thấy hiệu quả chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Lão gia chắc chắn sẽ đứng dậy lại được.”