Tô Lương Thiển tỉnh ngủ, nào có thể ngủ lại được nữa chứ? Vừa hay hôm nay nàng có việc, nên dứt khoát dậy rồi dọn giường gọn gàng luôn.
Lúc nàng với Tạ Vân Dịch xuất phát rời đi, trời cũng vừa sáng lên.
Mưa, đã tạnh rồi.
Không khi sau cơn mưa trong lành sảng khoái, không khô nóng như lúc trước, lại thêm lúc sớm mai, nên cũng mát mẻ hơn rất nhiều, nhiệt độ này cực kì thoải mái, bên ngoài lều chỗ nào cũng có người ngồi.
Những lều bạt có người, mành rèm của lều cũng được cuộn lên, mọi người ngồi cùng với nhau, dường như đang hóng mát, tận hưởng thời gian thoải mái dễ chịu, thanh thản mãn nguyện như thế này, tinh thần trên mặt cũng tương đối nhẹ nhõm.
Chuyến đi này của Tô Lương Thiển là tự dưng nghĩ tới, Lưu Hoa hoàn toàn không biết, sau khi nhận được tin tức, vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển gặp đám người từ khu phong tỏa đi ra, giống như lời Lưu Hoa nói, phần lớn là bé trai với phụ nữ có thai, bọn họ nhớ tới ân tình của Tô Lương Thiển, ai nấy đều cảm động tới rơi nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play