Ở bên kia, sau khi Tô Lương Thiển và những người khác trở lại xe ngựa, Thu Linh nhanh chóng dâng trà lên. Nói dưới trời nắng lâu như vậy, Tô Lương Thiển quả thực rất khát. Nàng uống cạn ly trà, sau đó lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
“Tô muội muội, vừa nãy sao ngươi lại nhìn chằm chằm tửu lầu lâu như vậy?”
Quý Vô Tiễn tình cờ đứng ở bên cạnh tửu lầu, nhưng vị trí của hắn ta thấp quá nên tầm nhìn bị che khuất. Chỉ thấy Tô Lương Thiển đang nhìn chằm chằm về hướng đó một lúc lâu, nhưng không biết có ai ở trên đó, cũng chẳng rõ nàng đang nhìn ai.
Tô Lương Thiển không trả lời.
Quý Vô Tiễn lộ vẻ lo lắng, thở dài một hơi, nhìn Tô Lương Thiển rồi nói tiếp: “Tô muội muội, bây giờ ngươi định làm gì?”
Tuy Tô Lương Thiển tỏ ra trầm ngâm, tâm trạng có vẻ không tốt lắm, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh: “Cho dù Hoàng thượng có trách phạt, thì chẳng lẽ lại có thể giết ta hay sao? Binh đến tướng chặn, nước dâng đất lấp. Chuyện nằm trong dự kiến thì có gì đáng sợ chứ?”
Tô Lương Thiển trông rất ung dung, không có lấy chút sợ hãi nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play