Chẳng qua, Khánh đế có hoài nghi Vương Thừa Huy đến thế nào đi nữa, thì tất cả những từ trong miệng có liên quan đến Thái tử của hắn thì ông ta lại không hoài nghi chút nào. Không phải vì quan hệ của Vương Thừa Huy cùng Thái tử tốt nhường nào, mà trái ngược, hai người vẫn luôn không hợp nhau, nhưng Vương Thừa Huy họ Vương, là đích tử nhà ngoại Thái tử, chỉ bằng điểm này, Vương Thừa Huy chỉ sẽ phải bảo vệ Thái tử, chứ không phải nói lời vô căn cứ gây bất lợi đối với Thái tử.
Dẫu sao, Vương Thừa Huy tuy rằng ngu xuẩn, nhưng những phương diện nào đó lại rất hiểu rõ, lại trọng mặt mũi, trong lòng hắn sẽ không muốn Thái tử bị rơi đài.
Điểm này, Khánh đế chắc chắn một cách tự cho là đúng.
“Thất hoàng tử đã đồng ý rồi, nhưng sau đó lại đã xảy ra chuyện bất ngờ, Tây Tấn đóng quân ở biên cảnh, Thái tử dù sao cũng là trữ quân do Hoàng thượng khâm lập, không thể chút sơ xuất nào, Thái tử lo lắng nếu mình xảy ra chuyện gì, sẽ làm Hoàng thượng khó xử, toàn bộ Bắc Tề đều sẽ lâm vào bị động, cho nên quyết định trở về trước tiên.”
“Nói đến chuyện này con lại tức giận, dưới tình huống này, Nhạc An huyện chúa lại vẫn không chịu nhường nhịn, kiên trì nói nếu Thái tử muốn về thì phải đưa bạc ra, Thái tử cho Thất hoàng tử ba ngày, thời gian ngắn như vậy, Thất hoàng tử không có cách nào, Thái tử không có cách, cũng chỉ có thể tìm quan viên địa phương thôi.”
Vương Thừa Huy sắc mặt hưng phấn, thao thao bất tuyệt, cho người ta cảm giác là hắn kể rất thích thú, rất nhiều lời nói đều không suy xét.
“Tìm quan viên địa phương?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play