Sau một hồi ngọ nguậy, cuối cùng khi Tô Lương Thiển ngồi xuống thì Tô Trạch Khải đứng bật dậy. “Ngươi,đều là do ngươi hại ta tới mức này, ngươi vẫn còn mặt mũi tới đây? Tô Lương Thiển, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Tô Lương Thiển thản nhiên vỗ vỗ đầu gối, nhướng mày nhìn Tô Trạch Khải với thái độ ung dung, cười nói, “Nguyền rủa ư? Chỉ những kẻ vô dụng thất bại mới nói những lời như vậy. Với bộ dạng bây giờ của ngươi, lẽ nào ngươi nghĩ mình có tác dụng sao? Hơn nữa, có thể thay đổi từ ngữ mới mẫu thân hơn được không? Ta nghe mấy lời cũ rích này đến chai cả tai rồi!”
Tô Trạch Khải tức giận tới mức khuôn mặt càng biến dạng hơn, đầu óc rối bời, không nói nên lời nào phản bác.
“Ta tới đây là do ý của tổ mẫu. Ta vốn không muốn đến, nhưng nhìn bộ dạng của ngươi lại cảm thấy mỗi ngày đến thăm ngươi kể ra cũng rất thú vị. Tổ mẫu vừa mới nói với ta, muốn đưa ngươi đi Thanh Châu. Bây giờ ta lại có chút không nỡ ấy.”
Từ thái độ của Tiêu Yến mấy ngày nay, Tô Trạch Khải đã lờ mờ đoán ra hắn ta sắp phải rời khỏi Tô phủ, nhưng không ngờ rằng là Tô Lão phu nhân muốn đưa hắn ta đi Thanh Châu.
Tô Trạch Khải chưa từng đến Thanh Châu nên tiềm thức có sự chống đối. Nhưng nghe giọng điệu và cả điệu bộ giễu cợt của Tô Lương Thiển thì trong lòng lại có chút dao động.
Tuy hắn ta họ Tô, cũng ở Tô phủ nhiều năm nhưng vì thân phận xấu hổ của mình, hắn ta cũng không có cảm giác thuộc về nơi này lắm. Bây giờ, Tô Khắc Minh lại có thái độ như vậy, hắn ta ở lại đây đơn thuần là vì muốn tận mắt chứng kiến sự bọn họ không may mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT