Dạ Tư Tĩnh nằm trên giường cũng muốn đứng lên nhưng không được, Khánh đế tiến lên vài bước, nói với hắn: “Trên người của con có thương tích, không cần hành lễ.”
Khánh đế dứt lời, hai cánh tay ốm yếu của Dạ Tư Tĩnh duỗi thẳng, tay nắm lại, quỳ gối đứng lên, vừa hay hướng về phía Khánh đế. Có lẽ vì dùng sức thái quá, mặt hắn đang tái nhợt chợt đỏ bừng, thậm chí trên trán còn đổ mồ hôi, có thể thấy là rất khốn khổ, đương nhiên, biểu cảm của hắn cũng hơi thống khổ.
“Trẫm không phải miễn lễ con sao?”
Dạ Tư Tĩnh vững chắc khấu đầu, hướng Khánh đế hành đại lễ, lúc này mới đứng thẳng dậy, nói: “Mẫu thân nói, lễ không thể bỏ, vốn dĩ nhi thần nên khấu đầu hành lễ với phụ hoàng mỗi năm để cảm tạ công ơn nuôi dưỡng, đây cũng là điều mà nhi thần mong ước. Nhiều năm như vậy mà đây mới là lần đầu tiên gặp, nhi thần muốn khấu đầu với phụ hoàng nhiều hơn.”
Thiếu niên có đôi mắt sạch sẽ, trong sáng mà không người nào trong hoàng thất có được, khuôn mặt mang vết sẹo có vẻ yếu ớt của trẻ con. Khi hắn chăm chú nhìn Khánh đế, sự chân thành không nói ra được, không có nửa phần qua loa lừa gạt, từng câu chữ phát ra đều tận đáy lòng.
Dạ Tư Tĩnh nói xong, chịu đựng nỗi đau trên người, lại khấu đầu ba cái với Khánh đế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT