“Ăn mặc sạch sẽ, diện mạo đoan chính?” Mợ Vương Thủy Cần của Lục Tùy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại, “A Tùy hôm đó gặp ở bên khe suối phải không?”
“Nói là trước khi vào núi, ở ngay bờ khe, ca nhi đó đang cắt cỏ nuôi heo.” Nương Lục Tùy đáp, cười khẽ một tiếng rồi thở dài, “Con trai nhà ta ấy mà, đầu óc cứng như gỗ, mấy chuyện này đúng là chẳng thông suốt được gì, thích người ta rồi cũng không biết người ta là ai, cuối cùng còn phải đến lượt ta làm mẹ đi dò hỏi.”
“Ấy, chuyện này thì có gì đâu, biết đâu người ta đứng trước mặt ca nhi còn thông suốt hơn ấy chứ!” Mợ Vương cũng bật cười, “Nhưng mà nghe chị nói vậy, ta lại nghĩ tới một người. Không chừng A Tùy nhà chị đang nói đến tiểu nhi tử của nhà Hưng Viễn – thằng bé Thanh Đào ấy.”
“Sao lại nói thế?”
“Nhà Hưng Viễn có một cậu con trai út là ca nhi, gọi là Thanh Đào. Nói thật, nó không phải dạng xinh đẹp đặc biệt, nhưng da trắng thì đúng là trắng nổi bật luôn. Khi còn nhỏ bế ra ngoài chơi, ai cũng phải khen một câu là trắng như ngó sen. Vợ chồng Hưng Viễn với Hà Hương cưng nó như cưng tròng mắt, cả thôn Hạ gia, ngoài Hạ Miên ra thì không ai so được.”
“Thế nó có biết làm việc không?” Nương Lục Tùy nhíu mày. Nhà bà đâu có khá giả gì, nếu ca nhi vào cửa mà kiểu tiểu thư yếu đuối thì chẳng phải sẽ mệt chết A Tùy nhà bà sao?
“Không đến mức như chị nghĩ đâu.” Mợ Vương xua tay, “Thanh Đào tuy không phải loại hay ra đồng, nhưng thông minh lắm! Hồi nhỏ học chữ với anh trai, nghe nói không cần thầy mà đọc sách còn giỏi hơn cả anh. Đi ăn tiệc nhà nào, nhìn đầu bếp làm một lần là biết cách nấu. Thêu thùa thì khỏi nói, khăn chăn thêu ra đẹp khỏi chê… Chị nói thử xem, chị mà có ca nhi như thế, chẳng lẽ không nâng như nâng trứng?”
Nói đến đây, bà tự cười rồi bảo: “Con ta mà có được nửa phần như vậy, ta còn không cho nó đi cắt cỏ heo nữa là!”
Nghe vậy, nương Lục Tùy cũng giãn mày ra, cười đáp: “Ờ, cũng phải. Thông minh lanh lợi như vậy, ai mà nỡ để nó khổ.” Một lát sau, bà lại hỏi: “Thế… người đến hỏi cưới chắc không ít đâu?”
“Trời, chuyện đó còn phải hỏi à?” Mợ Vương nói, “Mới mười lăm tuổi đã có người đến gõ cửa rồi. Mà Hà Hương thì thương nó lắm, sao mà nỡ để cưới sớm. Nghe nói bà ấy còn chẳng cho Thanh Đào biết chuyện, tự mình từ chối luôn. Sau đó…”
Mợ Vương hạ giọng, rồi nói nhỏ:
“Sau đó ấy, đừng buồn nghe…”
“Sao thế?”
Mợ Vương kể lại chuyện Lý tú tài và nhà họ Tôn. Nghe xong, nương Lục Tùy thấy lòng mình nguội lạnh hẳn.
Tú tài họ Lý với nhà họ Tôn điều kiện tốt như vậy còn bị từ chối, nhà mình loại này… sợ là đến cửa cũng không qua nổi?
Mợ Vương nhìn sắc mặt cô em chồng, biết ngay bà đang nghĩ gì, liền nói:
“Nhưng chị cũng đừng lo quá. A Tùy nhà chị sinh ra khôi ngô, lại chăm chỉ, tính tình vững vàng. Nam nhân thế này không phải dễ tìm đâu! Biết đâu hai đứa nó có duyên phận. Chị cứ về nhà, kể cho A Tùy nghe về tình hình của Thanh Đào. Nếu nó thật lòng, hai mẹ con cứ thương lượng trước, xem có thể lo được bao nhiêu sính lễ. Đến lúc đó lại nói với ta, ta sẽ giúp chị tìm bà mối, cùng nhau tới cửa cầu hôn. Ta và nhà đó tuy không thân thích nhiều, nhưng là người cùng thôn, biết rõ gốc gác, mở lời cũng dễ hơn.”
“Vậy thì tốt quá.” Nương Lục Tùy gật đầu lia lịa, “Làm phiền chị quá…”
“Ôi dào, chị còn nói thế! Việc hôn nhân của cháu ta mà ta không lo thì ai lo?!” Vương Thủy Cần nắm tay bà, cười hiền, “Hai nhà mình không có quan hệ máu mủ gì thật, nhưng nếu tụi nó mà nên duyên, thì coi vợ chồng ta là cậu mợ nương, thế là vui rồi!”
Nương Lục Tùy nghe đến đây, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, cười mà gần như muốn khóc:
“Được, được… A tỷ…”
——
Về đến nhà, nương Lục Tùy liền kể lại mọi chuyện cho Lục Tùy nghe, cuối cùng nói:
“Chỉ là không chắc ca nhi đó có đúng là người mà con đã gặp hôm trước hay không thôi…”
Lục Tùy có một dự cảm mơ hồ, người ca nhi tên Hạ Thanh Đào này, e rằng chính là người mà hôm ấy hắn đã gặp —— đôi mắt cậu ấy thật sự rất đẹp, ánh sáng trong mắt giống như bầu trời đầy sao về đêm, mỗi khi cười, cả khuôn mặt đều bừng sáng, rạng rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Một người như vậy, chắc chắn là thông minh, lanh lợi.
Trong lúc đang mài lưỡi hái, Lục Tùy dừng tay, nói:
“Tiền con có thể kiếm lại, còn về sính lễ, nhà mình có thể đưa hai mươi lượng.”
Không phải nhất thiết phải so với nhà họ Tôn, chỉ là hắn muốn dành cho Hạ Thanh Đào sự trân trọng xứng đáng trong việc hôn nhân này.
Nhà bình thường, dù là con gái, cũng chỉ đưa sính lễ mười lăm lượng, mười tám lượng đã là cao lắm rồi. Nhưng trong lòng hắn, Hạ Thanh Đào không giống với những ca nhi khác, hắn muốn dành cho y những điều tốt nhất.
Nương Lục Tùy ban đầu hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt kiên định của con trai mình, bà mỉm cười:
“Tiền con tự kiếm, nương không can thiệp. Nhưng ca nhi kia tuy thông minh lanh lợi, vẫn là nên gặp gỡ trước rồi hẵng hay, lỡ như nhận nhầm người, không như con tưởng, nương sẽ nói trước một tiếng với mợ con.”
“Vâng.” Lục Tùy bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại đập thình thịch, cứ như lập tức sẽ được gặp người ấy vậy.
Cậu ấy sẽ đồng ý không? Một người có ánh mắt cao như thế, mà mình lại chẳng có điều kiện gì…
Nghĩ đến đây, tay hắn lại càng siết chặt, mài lưỡi hái nhanh hơn.
---
Tối hôm sau.
“Ở đâu cơ?” Hạ Thanh Đào đang ngồi dưới đèn thêu khăn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nương. “Vừa nãy thím nào nói?”
Trần Hà Hương xoay người đóng cửa lại, kéo một cái ghế tre ngồi bên cạnh con, nói:
“Là thím Thủy Cần của con, bà ấy cũng ở cùng thôn với mình, chỉ là sống xa hơn một chút, nên không hay qua lại. Nhà bà ấy có một người cháu gọi là Hạ Hòa, mọi người vẫn quen gọi là Tiểu Hòa Tiểu Hòa, con có nhớ không?”
Hạ Thanh Đào ngừng tay kim chỉ, nghĩ một lát rồi nói:
“Nghe nương nhắc thì cũng thấy quen, nhưng hình như đệ ấy nhỏ tuổi hơn con, trước giờ cũng không nói chuyện mấy.”
“Đúng rồi,” Trần Hà Hương gật đầu, “Vừa ăn cơm tối xong, nương với cha con đang đứng ở cửa phơi thóc thì bà ấy với thím Nguyệt Mai qua, nói thẳng luôn, mùa này ai cũng bận, chỉ có giờ mới tranh thủ ghé được.”
Mùa gặt vừa xong, lại sắp phải gieo lúa đông, còn phải phơi phóc, thu hạt, nhà nào cũng bận rộn tối tăm mặt mũi.
“Vậy họ nói thế nào?”
“Bà ấy có đứa cháu ngoại, ở Lục gia loan, năm nay mười bảy tuổi, là thợ săn. Đứa bé đó sinh rất rất đẹp trai, khắp mười tám thôn vùng núi cũng khó tìm ai sáng sủa bằng nó. Da trắng, người cao, thím Thủy Cần nói, nó đứng còn cao bằng cả cánh cửa lớn, đi qua cửa thấp là phải cúi đầu….” Trần Hà Hương kể đến đây thì bật cười, “Quan trọng là đứa nhỏ lại chăm chỉ, thật thà, không phải loại ưa khoe khoang đâu.”
Nghe đến đó, trong đầu Hạ Thanh Đào không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh người thanh niên mà mình gặp ở bờ khe hôm ấy.
Tim không lý do đập thình thịch.
“Chỉ là mấy năm trước cha cậu ta mất, còn có một em trai mười bốn tuổi, cả nhà đều dựa vào cậu ấy gánh vác. Mà nghe nói cậu ấy còn không phải con ruột, do cha mẹ nhận nuôi vì mãi không sinh được con, sau này sinh được đứa nhỏ kia. Nhà chỉ có ba gian rưỡi, ruộng cũng đã bán gần hết, còn lại chừng tám mẫu. Nhưng nghe đâu mấy hôm trước săn được một con hươu lớn, trong nhà có chút của để dành. Nếu hai bên ưng thuận, nhà họ có thể đưa ra sính lễ hai mươi lượng.”
“Phụt ——” Hạ Thanh Đào bật cười, xấu hổ nói đùa với mẹ:
“Nương xem, còn chưa biết tình ý ra sao, mà sính lễ đã lên giá rồi.”
“Con đó!” Trần Hà Hương khẽ gõ vào tay con, vừa cười vừa trách, “Con nghĩ nói ra miệng là dễ nghe lắm sao? Người ngoài mà nghe được, còn tưởng nhà ta bán ca nhi đấy!”
Bà ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp:
“Nhà cậu ta đúng là điều kiện không tốt, nhưng được cái cậu bé này thật thà, có tình có nghĩa. Với lại, người ta sẵn sàng đưa hai mươi lượng để cưới vợ cho đứa con nuôi, cũng đủ thấy lòng dạ không tệ. Nương nó cũng là người hiền hậu, trong nhà lại không có chị em dâu, con gả sang đó cũng không sợ bị bắt nạt.”
Hạ Thanh Đào im lặng. Trong lòng mơ hồ có linh cảm, người kia, hẳn chính là người mà hôm ấy y gặp ở bờ khe.
Nếu thật sự là hắn ta, chẳng lẽ hôm đó hắn ta cũng vừa ý mình sao? Không thì sao lại sẵn lòng đưa sính lễ lớn như thế chứ?
Thấy con không nói gì, Trần Hà Hương lại nói tiếp:
“Thím Thủy Cần là người thế nào con cũng biết, nhiệt tình, thật thà, không giống mấy bà mối chỉ biết nói khoác. Ý của nương là, hay là mình cứ đi gặp một lần xem sao. Nếu như hai đứa thật lòng, nhà bên đó đã chủ động đưa hai mươi lượng, thì cứ nhận. Tránh cho thiên hạ dị nghị, chê bai con là ‘gả về nhà nghèo’. Nhưng mình sẽ trả lại tại chỗ năm lượng, coi như giữ chút thể diện. Dù sao, lấy nhiều quá, về sau khổ vẫn là con, nhà mình cũng đâu phải thực sự bán ca nhi.”
Hạ Thanh Đào nghe xong, trong lòng mềm nhũn như phù sa đáy sông, khẽ gật đầu:
“Vâng, nương”