Thấy Lưu Tố Cầm chẳng có chút thái độ muốn thương lượng, Tô Tinh Dạ thoáng hối hận.

Cô thật sự không có kinh nghiệm sống chung với người nhà, chỉ một lòng muốn chuyển sự chú ý của chị dâu đi, đừng để chị ấy khóc, định bụng sẽ kể sơ qua chuyện của Thẩm Khai Dược. Ai ngờ vừa mới nhắc đến, chị dâu đã chẳng buồn nghe, lập tức nổi trận lôi đình.

Lưu Tố Cầm giọng không cho cãi lại, dứt khoát nói:
“Chị nói cho em biết, lần này em có khóc lóc om sòm, chị đây cũng không đồng ý. Chờ chị bàn lại với anh hai em, lúc đó sẽ lựa cho em một người đàng hoàng. Nếu em vẫn muốn nuôi hai đứa nhỏ thì cứ mang theo, không muốn thì để đó chị nuôi. Sau này em cứ ở trước mặt chị, chị trông em.”

Thấy Tô Tinh Dạ định lên tiếng, chị dâu liền đưa tay cắt lời:
“Đừng nói gì cả. Em chọn người nào chị cũng không đồng ý. Mắt nhìn người của em chị không tin nổi. Em cứ chờ chị với anh hai em bàn bạc rồi tính.”

Tô Tinh Dạ cười khổ:
“Chị, lần này em chọn kỹ rồi, nhất định không giống Chu Nhân Cường đâu.”

“Còn chọn lựa với chẳng kỹ càng! Giấy ly hôn còn chưa ráo mực, em đã muốn gả tiếp? Chị xem em là tức giận đến hồ đồ rồi!”

Nói rồi, chị dâu như tự thuyết phục chính mình, càng nói càng thấy có lý. Nghĩ đi nghĩ lại, cô em chồng vẫn còn non nớt, chị lại mềm lòng, dịu giọng:
“Tiểu Tinh, nghe lời chị. Em không đáng vì một tên khốn mà hủy cả đời mình. Dù có tức giận cũng không thể lấy tương lai ra đùa. Chị gả vào nhà này lúc em mới mười tuổi, chị nhìn em lớn lên, không hại em đâu.”

“Lần này chị với anh em sẽ giúp em tìm người thật tốt.”

Tô Tinh Dạ nghe mà dở khóc dở cười, cũng không dám nhắc đến chuyện Thẩm Khai Dược nữa, đành gật đầu:
“Vâng, em nghe lời chị.”

Lúc này Lưu Tố Cầm mới thở phào:
“Vậy là đúng rồi. Thôi, em cứ đưa hai đứa nhỏ về nghỉ ngơi chút đi, tối lại sang đây ăn cơm. Chị bảo con Đại Nha qua gọi em. Mấy hôm nay cứ nghỉ cho khỏe.”


Về đến nhà cũ của nguyên chủ, Tô Tinh Dạ mới hiểu vì sao Lưu Tố Cầm lại đau lòng như thế. Thật sự là nghèo quá mức. Trong bếp chỉ có mỗi bát cháo ngô lỏng bỏng, chén còn chẳng có lấy một giọt dầu, ngoài ra không còn gì ăn được.

Tô Tinh Dạ nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao nguyên chủ lại si mê Chu Nhân Cường đến vậy. Vì hắn ghét anh chị cô mà cô cũng không thích họ, đến mức đói cũng chẳng sang nhà anh chị xin giúp. Thật đúng là... không bình thường!

Cô lục lại túi, lấy ra hai gói mứt sơn tra, chia mỗi đứa một gói:
“Đói bụng lắm phải không?”

Hai đứa nhỏ còn chưa ăn gì, bụng rỗng chỉ có mấy miếng khoai nướng từ sáng.

Em trai – bé Hiểu Liễu xoa bụng, ngoan ngoãn nói:
“Dạ, đói.”

Chu Hiểu Dương thì ngậm miếng bánh, vừa nhai vừa nhìn mẹ cười, đột nhiên hỏi:
“Hắn... thật sự không quay về nữa à?”

Giọng cậu lạnh nhạt như đang hỏi chuyện người xa lạ. Tô Tinh Dạ ngẩn ra một chút, rồi mới hiểu “hắn” là chỉ Chu Nhân Cường.

Cô ngồi xuống, nghiêm túc nói:
“Không quay về nữa đâu. Ly hôn rồi là không còn sống chung nữa.”

Thấy Chu Hiểu Dương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cô lại dịu giọng:
“Hắn không xứng làm ba các con. Ba là người phải bảo vệ con, kiếm tiền mua đồ ăn ngon, mua quần áo mới. Mẹ sẽ tìm một người như thế cho các con, chịu không?”

Hiểu Liễu nghe đến “ăn ngon” và “quần áo mới” thì vỗ tay reo lên:
“ba ba mới , ba ba mới !”

Hiểu Dương thì lắc đầu. Cậu không cần “ba ba” nào khác, chỉ muốn cậu mợ thôi.

Từ bé đến giờ, người tốt nhất với cậu là mợ.

Trong cái nhà này, toàn là cảnh mẹ bị đánh, em khóc, ba thì đập đồ, chửi bới.

Cậu nhỏ giọng hỏi:
“Mợ đồng ý không?”

Nếu mợ đồng ý, cậu mới chịu.

Tô Tinh Dạ xoa đầu con:
“Yên tâm, mẹ hiểu ý con. Đợi gặp người đó rồi, con sẽ thích thôi.”

Coi bộ vẫn phải đưa Thẩm Khai Dược tới gặp mới được. Ban đầu cô nghĩ đơn giản, tưởng rằng mình không có cha mẹ thì có thể tự quyết định. Ai ngờ quên mất còn có anh chị rất thương mình, phải khiến họ yên lòng trước đã.

Không ngờ, ngày hôm sau Thẩm Khai Dược lại tự mình tới cửa.


Lúc Thẩm Khai Dược đến nhà, Tô Hạ Dương đang nói chuyện với vợ. Mùa thu hoạch vừa xong, anh đi làm công xây nhà ở thôn bên, dậy sớm về muộn. Lưu Tố Cầm lo anh mệt, nên đợi ăn sáng xong mới kể chuyện.

Tô Hạ Dương nghe xong liền tức giận.

Anh chỉ có một đứa em gái, từ nhỏ nâng như trứng. Năm đó Chu Nhân Cường – một thanh niên trí thức bị đưa xuống nông thôn, dùng vài lời ngon ngọt là gạt được em gái anh đi theo. Anh vốn đã thấy tên đó không tử tế, nhưng vì em nên nhịn. Ai ngờ nó chẳng ra gì.

Mà giờ còn không biết trốn đâu mất tiêu.

“Đừng để tôi thấy mặt nó nữa!” Tô Hạ Dương nghiến răng.

Lưu Tố Cầm vừa giặt đồ cho mấy đứa nhỏ vừa tiếp lời:
“Nói thế thì có ích gì. Giờ lo là lo cho Tiểu Tinh. Hôm qua nó đến bảo muốn tìm người mới, nói gì mà bộ đội, bảo người đó tốt lắm.”

“Không được! Em nói với nó là anh không đồng ý.” Tô Hạ Dương gằn giọng.

Vợ chồng anh chị từ trước đến nay luôn đồng lòng chuyện liên quan đến Tô Tinh Dạ. Lưu Tố Cầm gật đầu:
“Em cũng nói rồi. Lần này phải tìm người biết thương biết quý, không để nó chịu khổ thêm nữa.”

Tô Hạ Dương thở dài:
“Em rảnh thì nói chuyện với nó nhiều vào, đừng để nó chui đầu vào chỗ chết nữa.”

Lưu Tố Cầm vừa giặt vừa nhỏ giọng:
“Thật ra nghĩ kỹ, cũng không hẳn là chuyện xấu. Anh mấy bữa nay mất ăn mất ngủ vì lo nó vào thành phố bị ức hiếp. Giờ thì khỏi lo nữa.”

Chị nhớ lại, cười:
“Hôm qua nó còn ôm em, năn nỉ em đừng giận, bảo không làm gì dại dột đâu.”

Tô Hạ Dương thấy vợ cười, cũng mỉm cười theo:
“Mấy năm nay cực cho em rồi. Con bé cũng còn biết điều, không phải không có lương tâm.”

Lưu Tố Cầm bật cười:
“Xem ra lần này nó trưởng thành thật rồi.”

Dù trong lòng vẫn còn lấn cấn, hai người cũng bắt đầu nghĩ xem ai trong họ hàng có thể làm mai, định bụng qua đợt này thì sắp xếp từ từ.

Ngay lúc đó, Thẩm Khai Dược đến trước cửa.

Anh gõ cửa, gọi:
“Anh Hạ Dương có nhà không?”

Tô Hạ Dương mở cửa, thấy người quen quen, nhưng chưa nhớ ra là ai:
“Cậu là...?”

Thẩm Khai Dược nắm tay thật chặt, rồi buông ra, bình tĩnh đáp:
“Em là Thẩm Khai Dược ở thôn Thượng Thanh, trước đây mình từng khai hoang chung.”

Tô Hạ Dương bừng tỉnh:
“A, thì ra là cậu! Nhớ rồi, cậu đi bộ đội rồi đúng không? Lâu quá không gặp! Mau vào nhà!”

Anh né người cho Thẩm Khai Dược bước vào, tuy cười nói nhiệt tình nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ, lại thấy tay anh cầm hộp bánh, trà quý hiếm, càng thêm nghi ngờ.

Đợi nghe anh nói xong, Tô Hạ Dương sững sờ:
“Cầu... cầu hôn?”

Anh chau mày, chưa kịp nói gì thì bị vợ kéo tay nhắc khéo.

Miệng tuy chưa buông lời khó nghe, nhưng sắc mặt thì đã hiện rõ là... không vui chút nào.
Anh liền nói, tiểu tử này mang người mang quà tới cửa, nhìn thế nào cũng không giống người có lòng tốt.

Vừa bắt đầu nghe cậu ta kể chuyện đi lính, còn thấy máu nóng sôi trào, cậu ta đây là dỗ mình vui vẻ thôi.

Lưu Tố Cầm thấy chồng không lên tiếng, cũng biết là anh không đồng ý, nhưng nhìn diện mạo của Thẩm Khai Dược, thật sự là không nỡ mở miệng từ chối, bất đắc dĩ thở dài. Dù thời đại nào thì người bệnh cũng như nhau, cứ nhìn mặt mà đánh giá trước tiên.

Nhưng trong lòng chị cũng tính toán một chút, tuy rằng Khai Dược ở trong quân đội, nhưng đóng quân tận biên cương xa ngàn dặm, nếu để Tinh Dạ theo cậu ta, có khi mấy năm cũng chẳng được gặp nhau một lần, chỉ riêng điểm này chị đã thấy không nỡ rồi. Huống chi cậu ta còn mang theo hai đứa nhỏ.

Lưu Tố Cầm mỉm cười khách sáo:
“Khai Dược à, tuy chị không biết em nghe ở đâu ra, nhưng cũng chẳng định giấu em. Tiểu Tinh nhà chị đúng là đã ly hôn với cái thằng trời đánh kia. Anh chị bàn với nhau rồi, mấy năm nay con bé sống khổ sở quá, nếu có tính chuyện tái hôn thì cũng phải tìm người đáng tin, ngay trước mắt mình, để con bé không bị ấm ức nữa.”

Lời ngụ ý thế nào Thẩm Khai Dược nghe hiểu, gật đầu, chân thành nói:
“Em biết điều kiện của mình không tốt, em đi lính, không dám hứa xa vời. Nhưng nếu thật sự có thể thành chuyện này, em đảm bảo coi tụi nhỏ như con ruột, tiền lương cũng đưa về cho vợ con, một phân cũng không giữ lại.”

Lưu Tố Cầm và Tô Hạ Dương liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là anh Tô lên tiếng:
“Khai Dược, em cứ về trước đi. Chuyện này, anh với chị em phải bàn thêm, còn phải hỏi ý Tiểu Tinh nữa.”

Thẩm Khai Dược gật đầu, vốn dĩ cậu cũng không nghĩ chỉ một lần đến cửa là có thể được đồng ý. Bản thân điều kiện thế nào cậu hiểu rất rõ, chỉ riêng việc phải sống ở biên cương đã đủ khiến người ta chùn bước rồi.

Mấy thứ mang theo cậu muốn để lại cho bọn trẻ ăn, nhưng chuyện này Tô Hạ Dương làm sao để bị bắt thóp được. Rốt cuộc không đồng ý chuyện gì, thì cũng không nên để lại đồ. Hai phong bánh quy xem như chút lòng thành, còn lại đều bắt Thẩm Khai Dược mang về.

Thẩm Khai Dược vừa rời đi, hai vợ chồng liền bàn bạc.

Lưu Tố Cầm lắc đầu nói:
“Cậu ta nhìn sáng sủa, trông cũng ngay ngắn. Là người Thượng Thanh thôn à?”

Tô Hạ Dương nâng chén uống một ngụm nước:
“Ừ, năm đó đại đội điều người ra ngoài khai hoang, anh với cậu ta ở cùng tổ. Khi đó cậu ta mới mười sáu, mười bảy tuổi, làm việc là tay giỏi đấy. Sau đó đi bộ đội, mấy năm nay anh cũng không gặp lại.”

Lưu Tố Cầm nhận lấy chén nước chồng đưa, uống một hớp:
“Em thấy tính cậu ta ngay thật, nói gì làm nấy, không ba hoa chích chòe. Cậu ta mang theo hai đứa nhỏ cũng không sao, Tiểu Tinh nhà mình cũng vậy mà. Có điều... cái nơi nó đóng quân xa quá.”

Chị chỉ ngay yếu điểm, Tô Hạ Dương gật đầu không nói.

 Thẩm Khai Dược này đúng là người ngay thật. Năm đó đi khai hoang, bao nhiêu người, mỗi thôn cũng đưa mấy chị em phụ nữ ra tiếp tế cơm nước. Có mấy cô gái trẻ, xinh xắn, đám đàn ông trẻ thì khỏi phải nói, gặp là buông lời trêu chọc. Thẩm Khai Dược thì không như vậy, luôn tránh xa, chỉ tìm mấy bà thím lớn tuổi để lấy cơm. Lúc đầu tưởng là người quen, sau này mới biết chẳng hề thân thích gì.

Làm việc cũng siêng năng, không chơi chiêu trò, cắm đầu cắm cổ mà làm, chẳng nhiều lời.

Khi đó Tô Hạ Dương đã thấy quý Thẩm Khai Dược.

Anh còn nhớ rõ là mình từng tính bụng giới thiệu em gái cho Thẩm Khai Dược, nhưng chưa kịp bàn với vợ thì đã nghe nói cậu ta nhập ngũ rồi, thế là đành thôi.

Lưu Tố Cầm nhìn thấy vẻ mặt của chồng, khẽ hừ:
“Vừa nãy ai lên tiếng là nói không được mà, giờ nhìn bộ dạng anh, chẳng phải cũng thấy cậu ta được đấy sao. Nhưng mà là biên cương đấy, em không nỡ để Tiểu Tinh phải chịu khổ như vậy đâu.”

Tô Hạ Dương uống cạn chén nước cuối cùng, đứng dậy đi làm:
“Chuyện bên đó để anh hỏi thêm xem sao. Em cứ nói trước với Tiểu Tinh một tiếng, để con bé chuẩn bị tâm lý. Nói cho rõ, nếu có tìm thì cũng phải tìm được người như Khai Dược trở lên, chứ đừng có tìm bậy tìm bạ, anh không đồng ý đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play