Tô Tinh Dạ về đến nhà, cô quyết định phải nói rõ mọi chuyện về Thẩm Khai Dược cho hai đứa nhỏ. Gặp mặt là điều chắc chắn, nhưng trước đó, cô muốn cho bọn trẻ một ấn tượng tốt ban đầu.
Dĩ nhiên, người một nhà thì cũng không nên nói chuyện kiểu khô khan giáo điều.
Kiếp trước cô từng làm công việc chuyên tiếp xúc với trẻ con, đã sớm quen thuộc đủ kiểu tính cách. Loại như Chu Hiểu Dương – trầm mặc ít nói – thật ra cũng chẳng hiếm.
Từ nhỏ nhu cầu không được đáp ứng, bị lơ là, thậm chí còn chịu đòn roi lạnh nhạt, tính cách không khép kín mới là lạ.
Chỉ cần không quá cực đoan, mỗi tính cách đều có lý do tồn tại. Cô không ép bọn trẻ phải thay đổi, cô chỉ cần làm một việc – yêu thương bọn chúng cho đủ.
Lúc đi Cung Tiêu Xã, cô không tiếc tay mua mứt sơn tra, bánh quy, kẹo viên – đủ thứ đồ ăn vặt. Giờ phút này, ba mẹ con ngồi quây quần quanh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Tuy các con còn nhỏ, nhưng cô cũng chẳng định giấu giếm điều gì. Trẻ con không ngốc, nhiều chuyện chúng hoàn toàn có thể tự suy nghĩ.
“Hiểu Dương, Hiểu Liễu, hai đứa có phải đang thắc mắc hôm qua mẹ đã đi đâu không?”
Chu Hiểu Dương thật sự rất muốn biết, Chu Hiểu Liễu thì nhìn anh, gật đầu theo.
Chu Hiểu Dương nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
“Mẹ... mẹ có phải viết thư cho ba không?”
Khi hỏi, giọng cậu không có chút mong đợi nào, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét.
“Trước mẹ nói sẽ không tìm ba nữa mà.”
Cậu đã chứng kiến quá nhiều lần rồi – mẹ bị đánh, nổi giận, thề thốt... rồi lại mềm lòng quay lại. Lần này ba bỏ đi rồi, có phải mẹ lại muốn gọi ông ta về?
Tô Tinh Dạ hiểu, lời mình nói trước đây, con vẫn chưa thật sự tin.
Cô gật đầu, nghiêm túc nói:
“Mẹ hứa từ nay sẽ không lừa các con nữa. Ông ta không còn là ba của các con. Mẹ đã nói sẽ tìm cho các con một người ba mới, hôm qua mẹ chính là đi gặp người đó.”
Chu Hiểu Dương im lặng, còn Chu Hiểu Liễu thì vẫn chưa hiểu lắm.
Tô Tinh Dạ bóc sẵn hạt dưa, nhét vào miệng hai đứa mỗi đứa một nắm, vừa đút vừa nói:
“Cái chú hôm qua mẹ gặp ấy, chú ấy rất cao lớn, có thể bảo vệ chúng ta, không để ai bắt nạt. Chú ấy còn có thể vác súng, đánh người xấu nữa .”
Hai chữ “vác súng” làm mắt anh trai sáng bừng, mấy đứa con nít vài tuổi luôn có mơ mộng kỳ lạ với mấy chuyện kiểu này. Nhưng chỉ chớp mắt sau, cậu lại hỏi:
“Vậy chú ấy có đánh người không?”
“Không. Đương nhiên là không đánh.” Tô Tinh Dạ nghiêm túc nhìn hai đứa con, “Về sau, mẹ sẽ không để ai đánh các con nữa, ai cũng không được phép bắt nạt các con.”
Tuy các con còn nhỏ, nhưng cô vẫn nói rõ mọi chuyện – từ hoàn cảnh của Thẩm Khai Dược, cho đến chuyện anh từng ly hôn, có con, và công tác ở xa. Nói hết – không giấu gì cả.
Ngay lúc này, Lưu Tố Cầm tới.
Trên đường đi, Lưu Tố Cầm càng nghĩ càng thấy thằng Thẩm Khai Dược kia không tệ. Làm trong quân đội, nhìn chững chạc, tướng mạo ổn, tính cách cũng nghiêm túc. Vướng mỗi chuyện là đang đóng quân ở biên cương, xa xôi quá, hôm qua còn cùng chồng bàn nhau giữ Tiểu Tinh ở gần cho dễ trông nom.
Nhưng dù sao cũng nên tới nói với Tiểu Tinh một tiếng, cho cô biết ngoài Chu Nhân Cường ra, trên đời còn có khối đàn ông tốt, đừng có lại nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào lửa.
Tô Tinh Dạ càng nghe càng thấy sai sai, hỏi:
“Chị dâu, chị đang nói ai vậy? Giới thiệu người cho em à? Tên gì?”
Lưu Tố Cầm thấy cô tỏ vẻ hứng thú thì yên tâm hẳn. Xem ra lần này Tiểu Tinh không bị “dính thính” như năm đó với Chu Nhân Cường, bất kể chị nói gì cũng không chịu nghe.
Cô gật gù:
“Đúng rồi, chị với anh trai em cũng không định ép gì cả, chỉ muốn nói rõ tình hình trước. Đồng ý hay không là do em, nếu không hợp, bọn chị lại tìm người tốt hơn.”
Cô chỉ nói về điều kiện của Thẩm Khai Dược, tuyệt nhiên không hé lộ tên tuổi hay quê quán.
Tô Tinh Dạ nghe xong thì phì cười, bám lấy cánh tay chị dâu:
“Vậy để em đoán nha. Người mà chị nói có phải cao mét tám, mặt mũi dễ nhìn, đang làm lính, đóng quân tận miền Bắc, nhà bên cạnh Thượng Thanh thôn?”
Vừa dứt lời, hai cái đầu nhỏ từ trong phòng ló ra:
“Chú ấy tên là Thẩm Khai Dược!”
“Chú ấy biết vác súng nha!”
Lưu Tố Cầm trợn tròn mắt:
“Cái gì cơ? Họ Thẩm kia đã mò đến tận đây rồi á? Chị với anh trai em còn chưa đồng ý cơ mà! Dám lên tận nhà làm loạn, đúng là không yên phận!”
Nói rồi cô đứng phắt dậy, định về nhà bàn với chồng. Người này không ổn!
“Ai ai ai! Chị dâu, nghe em nói cái đã! Anh ấy chưa tới đây!”
“Chưa tới thì sao em biết cậu ta?” Lưu Tố Cầm không tin.
“Chị quên hôm qua em nói với chị là có gặp một người lính sao?”
Lúc này Lưu Tố Cầm mới sực nhớ ra:
“À, cái người lính em gặp hôm qua... là cậu ta?!”
Tô Tinh Dạ cũng bất ngờ, vốn định hôm nay mới tìm anh chị nói chuyện, ai ngờ Thẩm Khai Dược đã tới trước, còn rất có thành ý.
Lưu Tố Cầm nghe xong mới thở phào, quay đầu bảo:
“Đi đi đi, Hiểu Dương, dắt em con vào trong chơi.”
Rồi cô lườm Tô Tinh Dạ:
“Chuyện người lớn sao lại kể cho bọn trẻ con?”
Tô Tinh Dạ nhìn theo hai đứa nhỏ vào phòng, nhỏ giọng giải thích:
“Em nói là vì muốn để tụi nhỏ đồng ý. Em mà không hỏi qua ý kiến tụi nó, sau này lỡ không hợp, em lại hối hận.”
“Con nhỏ này…” Một câu làm mắt Lưu Tố Cầm đỏ hoe. “Vậy mới là người làm mẹ chứ. Em cứ như thế này hoài, hai đứa nhỏ sẽ càng thương em hơn.”
Nghĩ tới ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn mợ đầy tin cậy, Tô Tinh Dạ cũng hiểu, hiện tại tụi nhỏ tuy gọi cô là mẹ, nhưng tình thân vẫn chưa sâu đậm.
“Chị dâu, chị cũng thấy Thẩm Khai Dược không tồi mà, sao còn do dự?”
Tô Tinh Dạ vừa hỏi, Lưu Tố Cầm liền nghẹn họng. Không sai, Thẩm Khai Dược đúng là không tồi, nhưng điểm khó là – nếu cưới THẩm Khai Dược, Tô Tinh Dạ sẽ phải theo về biên giới.
Cô nắm tay em dâu, khẽ nói:
“Chị với anh trai em không yên tâm để em đi nơi xa như thế. Nghe nói bên đó nghèo lắm, mùa đông lạnh đến nỗi người ta chết cóng. Em lỡ có chuyện gì, xung quanh lại chẳng quen ai…”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Tô Tinh Dạ biết – với điều kiện của Thẩm Khai Dược, thực sự là hiếm có.
Cô mang theo hai đứa con nhỏ, lại không có khả năng kiếm tiền, công việc nặng nhọc cũng không làm được. Ở thời điểm này, với tình trạng như vậy, tái giá thì lấy ai được?
“Chị dâu, em nói trước cho rõ, em và hai đứa nhỏ đều đồng ý với chuyện này rồi. Kỳ nghỉ của Thẩm Khai Dược sắp hết, nếu chị và anh không đồng ý, em cũng phải quay lại đơn vị, không thể chờ lâu được.”
Cô vừa nói xong, Lưu Tố Cầm liền cảm thấy hơi sốt ruột. Nếu để lâu quá thì có khi không còn cơ hội nữa!
Tối đến, cô kể lại cho Tô Hạ Dương. Tô Hạ Dương nghe xong thì im lặng suy nghĩ.
“Anh, anh thấy em có nên đồng ý không? Tiểu Tinh nói, Khai Dược mấy hôm nữa là phải về đơn vị rồi.”
Tô Hạ Dương suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Anh có hỏi qua một số người rồi. Mấy người ở thôn Thượng Thanh nói, đi biên cương cực lắm, chẳng ăn uống gì, chim còn không thèm ị. Đi là chắc chắn sẽ khổ. Bà mối Triệu mà anh quen, nghe nói đang nhận mai mối cho ba, bốn gia đình, nhưng chỉ cần nghe là đi biên cương là họ đã không muốn gặp mặt rồi.”
Lưu Tố Cầm nghe vậy thì có chút chùn lòng:
“Điều kiện như vậy thì Tiểu Tinh và hai đứa nhỏ làm sao chịu nổi. Vậy em không đồng ý nữa, để nó tìm người khác xem sao.”
Nhưng Tô Hạ Dương lại có ý riêng:
“Anh nghĩ không tệ như mọi người nói đâu. Em nhìn mà xem, hôm nọ thấy nó ăn canh thôi mà khỏe mạnh hơn khối người trong làng mình.”
Lưu Tố Cầm nghe vậy, mắt sáng lên, huých nhẹ vào người chồng:
“Anh cũng có mắt nhìn đấy chứ! Đúng vậy, nếu điều kiện mà tệ thật, thì cậu ta đã xanh xao vàng vọt rồi. Anh nhìn xem, cậu ấy cao to khỏe mạnh, mặt mũi hồng hào, trông đâu giống người thiếu ăn thiếu uống.”
Tô Hạ Dương nghiêng người nhìn vợ, thấy mắt ánh lên niềm thích thú:
“Cậu ta đúng là lớn lên không tồi!”
“Phải nói là quá ổn ấy chứ! Anh nghĩ xem, em cũng gặp không ít người rồi, mà chưa thấy ai hơn được cậu ra đâu. Nếu dùng từ hiện đại thì nó là 'tuấn tú nho nhã' đấy.”
“Hừ, cũng chỉ tại em mê trai đẹp thôi, nhìn mỗi cái mặt người ta mà đã mê mẩn rồi.”
Tô Hạ Dương cố tình nói giọng lấp lửng. Lưu Tố Cầm bật cười thành tiếng:
“Già đầu rồi còn ghen bóng ghen gió. Mà anh yên tâm, trai đẹp có thế nào cũng không bằng chồng em đâu, được chưa!”
Tô Hạ Dương lúc này mới bật cười “hắc hắc”.
Lưu Tố Cầm thúc vào người chồng,
“Này, thế rốt cuộc anh định thế nào? Đồng ý hay không?”
Tô Hạ Dương nghĩ ngợi rồi đáp:
“Còn phải xem thái độ của cậu ấy thế nào.”
Sáng hôm sau, Thẩm Khai Dược liền tới nhà, thể hiện rõ thái độ của mình.
Sáng sớm, khi Tô Tinh Dạ đang dẫn hai đứa nhỏ theo chị dâu ăn sáng, Thẩm Khai Dược tới nơi.
Tô Tinh Dạ thấy trên mặt anh cả lộ ra vẻ hài lòng, cô liếc mắt nhìn Thẩm Khai Dược một cái, ý bảo: "Biểu hiện hôm nay không tệ nha."
Cô ăn gần xong, đang định nán lại nghe ngóng thì bị anh cả liếc cho một cái:
“Ăn xong rồi thì dẫn lũ nhỏ ra ngoài chơi đi.”
Tô Tinh Dạ bĩu môi. Cái nhà gia trưởng này, cứ làm như thế là xong.
Thôi thì chịu, ai bảo anh là anh trai của cô chứ.
Cô khịt mũi một cái, không vào nhà nữa mà dẫn lũ nhỏ ra ngoài:
“Đi nào, dì dẫn mấy đứa chơi trốn tìm.”
Vừa ra ngoài một lúc, cô đã nghe tiếng cười ríu rít của bọn trẻ, nghe mà vui cả lòng.
Trong nhà, Thẩm Khai Dược khẽ mỉm cười, rồi lấy đồ trong túi ra:
“Anh Hạ Dương , anh xem cái này.”
Lần này đến, không chỉ thể hiện thái độ rõ ràng, anh còn mang theo thành ý.
Tô Hạ Dương liếc mắt nhìn thấy hai trăm đồng, mặt không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi xem xong tờ giấy kia, nét mặt mới giãn ra đôi chút.
“Cậu làm được chứ?” – anh hỏi.
Thẩm Khai Dược không chút do dự:
“Làm được.”
“Được. Thân này, tôi đồng ý.”